Hai người vừa đi vừa nói, Lâm Tuệ nói cho Thư Nhan nghe những điều mình biết: "Tên anh ấy là Phương Trạch Vũ, ba anh ấy là thanh niên trí thức xuống đến vùng nông thôn Nam Thành, hình như bố mẹ anh ấy đã ly hôn từ lâu, tôi cũng rõ lắm về hoàn cảnh của mẹ anh ấy, ba anh ấy là công nhân trong nhà máy chúng tôi, ai cũng nói có mẹ kế thì ắt hẳn sẻ có cha dượng, câu này quả không sai, dù sao gia đình anh ấy đối xử với anh ấy rất tệ, học hết cấp hai thì đi lính được năm, quay về liền được phân công đi lái xe, có một lần đi ăn cơm cùng với lãnh đạo, ngồi ở trong xe thấy một nhóm người ép buộc một nữ sinh lôi vào bên trong."
"Anh ấy liền chạy đến can ngăn thì xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau, đó là một buổi tối cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, có một người không cẩn thận bị xô ra và bị xe đụng c.h.ế.t , người đó cũng có chút m.á.u mặt, vậy là tính toán đổ hết lên đầu Phương Trạch Vũ." Nói đến đây Tuệ Lâm có chút thổn thức: "Đổi lại là một gia đình bình thường chắc chắn sẽ đi cầu xin, cuối cùng là ba của Phương Trạch Vũ sợ đắc tội với người ta nên không nói bất cứ điều gì, ngay đến cô gái mà anh ấy cứu cũng trở mặt nói rằng đám người đó là bạn mình vẫn thường hay trêu chọc nô đùa, nói rằng Phương Trạch Vũ không phân rõ đúng sai mà lao vào đánh người."
Điều này cũng quá là oan ức, rõ ràng là cứu người, cuối cùng lại bị người đó quay lại cắn, Thư Nhan không cách nào tưởng tượng ra được nếu chuyện này xảy ra với cô thì sẽ như thế nào, có thể trái tim sẽ nguội lạnh cả cuộc đời sẽ không làm người tốt nữa.
"Vậy còn cách nào nữa? Nhân chứng vật chứng đều đứng về phía bên kia vậy là phải ngồi tù mấy năm chả được gì, đây là còn có sự giúp đỡ của chiến hữu, nếu không là có thể đến bây giờ vẫn chưa được ra, hiện giờ cũng không có việc làm, bên phía người cha cũng đoạn tuyệt quan hệ, điều khiến người ta buồn nhất chính là người bà rất thương yêu anh đã qua đời khi anh ấy vẫn ở trong tù, ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không được, chị có biết không, khi anh tay trở về đã quỳ trước ngôi nhà cổ mà khóc huhu khiến người nghe đau lòng xót dạ, nhà bên cạnh Dì ba là em dâu bà ấy, người thì tốt nhưng mệnh khổ, lúc đó hai người con trai và con dâu đều không còn nữa, có duy nhất là người cháu trai cũng hi sinh và bạn chiến đấu với Phương Trạch Vũ, nghe nói lúc đó có một người c.h.ế.t một bị trọng thương, dù sao sau khi Phương Trạch Vũ xuất ngũ trở về đã xem bà cụ ấy là bà nội ruột của mình, bà cụ đó cũng đối xử với anh ta như cháu trai ruột, bà ấy còn đích thân đi đón anh ấy trở về, nghe bảo...
TBC
tôi cũng nghe người khác nói thôi, Phương Trạch Vũ đã chuyển thẳng hộ khẩu đến đây với bà cụ, lại muốn đổi họ nữa, sau này sẽ làm cháu ruột của bà cụ."
"Tôi cảm thấy tốt đấy, bố mẹ như vậy tôi cũng sẽ không nhận." Cha nhân từ thì con mới có thể hiếu thuận, cha như vậy thì ở lại làm gì.
Nếu như là cô ấy thì cũng đổi họ nhận bà cụ làm người thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-108.html.]
"Chuyện lại không nói như vậy, hiện giờ bên ngoài đồn rất khó nghe, nói rằng anh ấy là vì nhà cửa của bà cụ mới làm cháu của bà ấy còn có rất nhiều người nói anh ấy là tội phạm g.i.ế.c người, dù sao cái danh này cũng khó nghe với lại mặt mày hốc hác vì vậy đã ba lăm tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ." Lâm Tuệ cảm thán lắc đầu.
Thư Nhan cũng có một cảm giác thương xót như thế, đáng ra là người có một tiền đồ tươi sáng mà vì nỗi oan khiên mà thành ra như thế này.
"Đúng rồi, chị có cần..." Lâm Tuệ do dự một lúc rồi lắc đầu: "Thôi đi, coi như tôi chưa nói."
"Có gì chị cứ nói đi." Cô ấy cứ ấp a ấp úng khiến Thư Nhan càng khó chịu.
"Ý tôi là bà cụ nhà bên cạnh có rất nhiều nhà, chị có muốn thuê một căn ở tạm không? Nhưng chị..." Thực sự Lâm Tuệ muốn hỏi chồng của Thư Nhan đi đâu rồi, nếu không phụ nữ một mình như cô ấy cũng không đến mức vất vả như vậy: "Hay là thôi đi, một người phụ nữ như chị mang theo hai đứa trẻ ở cùng Phương Trạch Vũ nếu mà truyền ra ngoài sẽ vô cùng khó nghe."
Thư Nhan thực sự cạn lời, nếu đổi lại là sau này có rất nhiều nam nữ độc thân thuê nhà ở ghép, có mấy căn nhà cải tạo thành bảy tám phòng đơn, đều là nam nữ ở chung đâu ra mà nhiều lời như vậy.
Chẳng qua thời đại khác nhau, suy cho cùng thì suy nghĩ có chút bảo thủ, với cô ấy thì không sao cả nhưng không thể không suy nghĩ cho con cái, hai đứa trẻ đều đang học ở đây cách trường học cũng rất gần, lời khó nghe mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ.