"Tiền thuê đắt một chút cũng không sao, chẳng qua tôi định thuê bốn tháng, nhiều nhất là nữa năm, chị cũng biết hiện giờ phải đợi nhà của tôi ở thủ phủ Nam Thành trang trí xong và cho tan bớt mùi là chuyển vào ở, nếu như vậy thì không có vấn đề gì với họ hàng của chị chứ?" Trong lòng Thư Nhan đã quyết định rồi, nếu như căn nhà này lại không được nữa thì thuê nhà ở ghép cũng được. Nhưng nhất thiết phải có nhà vệ sinh, đây cũng là tiêu chuẩn thấp nhất cuối cùng của cô ấy rồi.
"Tôi biết tình hình của chị, điểm này không có vấn đề gì, thật ra gia đình người bà con đó của tôi rất giàu có, không phải là vì cho thuê để kiếm tiền mà chính là để chăm sóc nhà cửa giúp anh ấy. Tính tình vợ chồng họ rất tốt, chỉ là bà cụ mẹ của anh ấy nói chuyện không khéo nhưng không sống cùng nhau, chị cứ đóng cửa lại và sống cuộc sống của riêng mình là được rồi." Lâm Tuệ nói rồi dẫn Thư Nhan đi xem nhà.
Cách ngôi nhà không xa có một điểm dừng xe buýt, lần đầu tiên nhìn thấy cái này, nếu như ở đây không thể chạy thẳng đến đường Nam Tây thành thì cũng vô ích.
Vận may không tồi, thế mà có xe đến đường Nam Tây thành, hơn nữa rẽ phải là đường đến trường tiểu học và chỉ cần đi bộ năm phút là đến, giao thông cũng không có vấn đề.
Căn nhà là một tòa lầu nhỏ có hai tầng, trước sau đều là khu vực sân vườn, trước sân có trồng một cây táo và hai gốc cây lựu, mấy quả táo bị hái hết rồi, trên cây lựu vẫn còn lủng lẳng vài quả, ở chính giữa là phòng khách, bên trái là phòng bếp bên phải là phòng làm việc, tầng hai có ba phòng và một phòng khách nhỏ, lầu 1 lầu 2 đều có nhà vệ sinh rất rộng, trong nhà cái gì cũng có nên với một ít đồ trong túi xách là có thể vào ở được.
Đất ở sau vườn được chia ra từng mảnh nhỏ, trồng các loại cải thìa, hành ba-rô, hành lá, còn có một mảnh đất nhỏ có lẽ là trồng gừng, nhìn không thấy mảng cọ dại nào.
"Không phải đi nước ngoài rồi sao? Làm thế nào mà chăm sóc đất đai ở đây tốt như thế này?" Thư Nhan nhìn về Lâm Tuệ nghi ngờ.
"Khi con trai tôi đi thì nhờ hàng xóm giúp đấy." Bà cụ ở trong nhà đi ra nhìn Thư Nhan với ánh mắt xoi mói: "Cô ở mấy người?"
"Tôi và hai đứa con." Thư Nhan phát hiện bà cụ này như lời của Lâm Tuệ nói thực sự không khéo nói chuyện, hoặc là bà cụ đặc biệt xem thường người ngoại thành.
Vừa rồi khi Lâm Tuệ dẫn cô ấy đi tìm bà cụ, vừa mở miệng bà cụ đã hỏi cô ấy là người ở đâu, làm cái gì...
"Còn có hai đứa con? Cả hai mấy tuổi rồi?" Bà cụ chau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-107.html.]
"Đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, nhưng hai đứa con này của tôi rất hiểu chuyện, sẽ không quậy phá đâu." Thư Nhan hiểu rằng có rất nhiều người không chịu cho những người có trẻ nhỏ thuê nhà, đặc biệt những nhà có con còn quá nhỏ, trẻ con rất nghịch ngợm có thể sẽ vẻ bậy vẻ bạ lên tường, có khả năng là sẽ làm hỏng cả đồ đạc trong nhà và mấy cánh cửa.
"Dì ba, Đồng Đồng nhà chúng ta là bạn cùng bàn với con gái chị ấy, thật sự con gái nhà chị ấy rất ngoan, cháu cũng đã gặp qua bé trai rồi cũng rất hiểu chuyện đều rất nghe lời, sẽ không quậy phá ở trong nhà đâu." Lâm Tuệ nói giúp Thư Nhan.
"Không được, không được." Dì ba thẳng thắn lắc đầu: "Tất cả đồ đạc trong nhà của con trai tôi đều là gỗ quý, đó là gỗ lim rất có giá trị, trẻ con không có đứa nào chừng mực, nhỡ nó chạy tông vào thì phải làm thế nào? Không được, không được."
Quả thật Thư Nhan rất thích ngôi nhà này, nhưng người ta không đồng ý thì cũng hết cách.
Lúc rời đi thì nghe tiếng mở cửa của nhà bên cạnh nên Thư Nhan quay đầu lui nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau, Thư Nhan nhất thời sửng sốt, đây không phải là người anh hùng đi chung xe lần trước đó sao? Không ngờ là anh ta sống ở đây.
Người đàn ông nhìn thấy Thư Nhan liền gật đầu với cô ấy rồi quay lưng đi.
"Chị quen biết sao?." Lâm Tuệ hỏi.
"Không quen biết, khi đi mua hàng lần trước thì có ngồi chung xe với anh ta một lần đến tên là gì tôi cũng không biết, nhưng nghe tài xế nói anh ta là một anh bùng." Thư Nhan lại nhìn về người đàn ông càng đi càng xa đó: "Nhà này là của anh ta sao?"
"Anh hùng gì chứ, đó là tên tội phạm g.i.ế.c người." Bà cụ khóa cửa xong liền nhổ nước bọt sau lưng người đàn ông: "Ngôi nhà bên cạnh là của chị dâu tôi, già rồi nên người cũng dễ phạm sai lầm cho người như thế ở trong nhà."
"Tội phạm g.i.ế.c người?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn bà cụ có chút không tin, lẽ nào là tài xế lừa cô ấy.
"Dì ba, chẳng qua anh ta ngộ sát vì cứu người thôi, khác nhau mà." Lâm Tuệ liếc nhìn Thư Nhan khẽ nói với cô ấy: "Nếu nói người vừa rồi là anh hùng thì quả đúng như vậy."
TBC
"Chuyện này là thế nào?" Thư Nhan tò mò không thôi.