"Được, thắt cho con một cái." Thư Nhan sớm đã thấy Thiên Bảo muốn có một cái mà vẫn không đồng ý, giờ là ngày cuối cùng vậy cho nó một cái.
Kết quả cậu bé đại một cái cũng trúng một chiếc quạt điện, Thư Nhan nhìn sang Tú Tú, xác định cô ấy không cố ý sắp đặt, vậy tức là vận may rồi.
"Mẹ ơi con trúng thưởng rồi đúng không?"
"Trúng rồi, Thiên Bảo của mẹ giỏi quá, sau này quạt điện này sẽ đặt trong phòng con, để mình con xài" Thư Nhan nhéo mũi thằng nhỏ.
"Thiệt hả mẹ, con cảm ơn." Thiên Bảo 'dốc sức' lôi chiếc quạt điện cất sau quầy thu ngân, không cho Thư Nhan giúp, vui vẻ sao sao đó.
Hoạt động kết thúc, Thư Nhan và Trương Hoa Tú dẫn Thiên Bảo kiểm kho, rồi tổng kết kinh nghiệm chẳng hạn như kiểu dáng nào dễ bán, mẫu nào khó bán hơn, vì sao thế nào...
Xét tổng thể, người hơi có tuổi càng để ý tính thực dụng, ví dụ bộ quần áo người ta mua đều mặc được cả xuân hạ thu đông, trẻ trẻ lại không nghĩ nhiều như vậy, họ chú trọng kiểu dáng hơn, miễn đẹp là được.
TBC
Thực ra những người đến Nam Tây thành mua đồ đều coi như chịu tiêu tiền, đa phần vẫn là chú trọng kiểu dáng và chất lượng.
"Sau khi kết thúc hoạt động, việc kinh doanh sắp tới không còn tốt vậy nữa, chúng ta chuẩn bị tâm lý. Rảnh rỗi chúng ta có thể học phối đồ, ngoài ra còn phải học cách xử lý tình huống bất ngờ, chẳng hạn như đợt trước khách đòi trả hàng, tuyệt đối không được hỏi khách bằng giọng nghi ngờ được, một khi khách hàng giận lại phát sinh lời qua tiếng lại, phía chịu thiệt chắc chắn là cửa hàng mình rồi."
"Xin lỗi", Oánh Oánh cúi đầu, có lỗi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-106.html.]
"Em không trách chị, chỉ là để lần sau gặp phải tình huống này nữa thì biết cách giải quyết tốt hơn. Ngoài ra là phía khách hàng, tiếp theo mình áp dụng chế độ luân phiên, tức là Tú Tú đón tiếp khách này thì khách sau sẽ do Oánh Oánh đón. Mặc cả được hay không phải xem khả năng của hai người rồi. Người còn lại có thể giúp một tay, hỗ trợ nhau, có một người kế bên trò chuyện làm khách hàng dễ mua hơn, toàn là kỹ năng bán hàng. Khi chốt đơn nhớ ghi tên mình lên, không ghi không có phần trăm đừng trách em đó nha. Mấy hôm nay bận quá bận, mai mốt mọi người tự sắm cuốn sổ ghi rõ, em cũng sẽ ghi vào sổ cái, cuối tháng tính lương sẽ đối chứng, lương của các chị nhớ cẩn thận."
"Được rồi" hai người nhìn nhau, nếu như trước đây không tự tin về tiền hoa hồng, vậy bây giờ các cô đều chú trọng hơn bất cứ ai.
"Không còn nữa, ngày mai em đi tìm nhà nên có thể sẽ đến trễ, nên cũng không có việc gì, em sẽ tranh thủ về sớm." mấy bữa nay Thư Nhan đều cho Thiên Bảo ở khách sạn, buổi sáng trước khi đến cửa hàng thì ghé thăm Oánh Oánh, tối về muộn quá nên sợ làm phiền cô giáo Lưu.
Lúc trước khi thuê nhà thì chỉ gần trường học là được rồi, bây giờ Thư Nhan còn muốn chú trọng đến việc làm ăn nữa, tìm nhà phải gần điểm dừng xe buýt công cộng, hơn nữa nhất định phải có xe buýt đến đường Nam Tây thành, thêm vào đó phải gần trường học nữa, đây chính là những phạm vi giới hạn.
Hôm qua nhân tiện có nhắc về chuyện nhà cửa với ông Hồ, lúc đó ông Hồ còn xin lỗi với Thư Nhan và ngay tức khắc vỗ n.g.ự.c nói rằng sẽ tìm được cho cô ấy một chỗ ở còn tốt hơn nữa.
Thư Nhan không đặt hết hy vọng lên ông Hồ mà đi tìm Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, bọn họ đều là người địa phương có nhiều bà con bạn bè, chỉ nghe ngóng bừa thôi cũng tốt hơn nhiều so với Thư Nhan tự đi tìm kiếm.
Thực ra tốt nhất vẫn là ở khu vực đường Phủ Tiền, chỉ là vì yêu cầu của Thư Nhan là nhà đơn không chung với ai cả và bên trong còn phải có nhà bếp và nhà vệ sinh, mà điều kiện này thì hơi cao.
Vào năm 1992. nhà ở của người dân địa phương Nam Thành đều vô cùng chật hẹp, thường thường một gia đình ba thế hệ chen chúc nhau trong một căn nhà bốn mươi năm mươi mét vuông, đa số các ngôi nhà đều không có nhà vệ sinh riêng, vì vậy để tìm được một căn nhà vừa ý thực sự rất khó.
"Nếu không thì ở vài tháng thôi, không phải cuối năm nay chị có thể chuyển vào ở trong ngôi nhà mới đó được rồi sao?" Ngô Tú Nguyệt đi hỏi qua vài nhà, nào là cho thuê, nào là cho thuê một căn phòng để phụ cấp sinh hoạt phí gia đình.
"Lại tìm tiếp vậy." Thực sự là không cách nào trong tình huống này cả, bây giờ mới bắt đầu tìm may ra có thể tìm ra được một căn ưa ý.
"Họ hàng tôi có một đứa con gái đi du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì định cư luôn ở bên đó, bây giờ sinh con thì cha mẹ cô ấy qua đó chăm sóc con gái và cháu ngoại và dự định cho thuê lại nhà, đó là nguyên cả một sân vườn nên tiền thuê hơi cao." Lâm Tuệ suy nghĩ rồi nói đến ngôi nhà đó của họ hàng.