Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-05-12 22:56:00
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi ghé bạn có chút việc, nửa đêm hôm qua chị đến Hàng Thành nhập hàng lại thêm một đêm không ngủ, nay lại quần quật cả ngày, khỏi nấu nữa, sang nhà tôi ăn đi." Ngô Tú Nguyệt nhìn Thư Nhan, so với lúc mới quen đã ốm đi trông thấy, nhưng người rất tỉnh táo.

"Thôi, hôm qua tôi đến Hàng Thành mới hơn mười giờ, tìm chỗ đánh một giấc, lúc về cũng ngủ trên xe, bây giờ còn tỉnh lắm."

Cả hai vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến tiểu khu, Thư Nhan đã lâu ngày không nấu nướng, trong nhà cũng hết đồ ăn thế là dẫn mấy đưa đi mua nguyên liệu. Về đến nhà liền thấy một người đang đứng trước cửa, bước vào nhìn thì thấy là chủ nhà.

"Cho hỏi tìm tôi có gì không?" nhà chưa thuê được bao lâu, tiền nhà cả tiền cọc đều trả rồi. Căn nhà cũng không có vấn đề, sao lại đột ngột đến đây.

"Chuyện là..." người đàn ông có chút ngại mở lời, sau đó khó xử nói: "Tôi không biết phải nói thế nào, là thế này, thằng em vợ tôi dưới quê lên đây. Nếu là một người thì ở phòng mới của chúng tôi cũng không sao, nhưng nó kéo cả nhà lên không tiện ở với chúng tôi. Hai vợ chồng tôi thương lượng đưa phòng này cho nó ở. Cô yên tâm, tiền thuê với tiền cộc tôi hoàn lại cho cô."

Thư Nhan nhíu mày: "Chúng ta đã ký hợp đồng ba tháng, dựa vào đó thì trong thời gian thuê ông không thể thu hồi cắc cớ, nếu không phải bồi thường phí tổn thất cho tôi."

"Cũng không phải tôi cắc cớ, quả thực bà con đến cũng hết cách, tôi cũng muốn cho cô thuê, mỗi tháng còn được thu tiền thuê nữa. Còn để em vợ ở, phòng thuê khỏi nói, tôi còn phải cấp tiền cho. Với lại, bồi thường thì, tôi trả hết tiền thuê và tiền cọc cho cô, để cô ở miễn phí hơn nữa tháng vậy, coi như bồi thường tổn thất."

Thư Nhan hít sâu một hơi, nén sự bực tức trong lòng: "Khi nào em vợ ông đến?"

"Ngày mai"

"Ngày mai đến rồi sao? Đột ngột quá, tốt xấu gì cũng phải báo tôi trước một tiếng để tôi chuẩn bị, bây giờ ông kêu tôi đi đâu tìm nhà đây?" Thư Nhan không ngờ chủ nhà nói lấy lại nhà là lấy.

"Tôi cũng bị làm cho trở tay không kịp, mà nó mua vé xe rồi, cô xem..."

"Ngày mai không được, ít nhất phải cho tôi ba ngày tìm chỗ khác, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Thư Nhan mở cửa, bảo hai đứa nhỏ vào trong.

Người đàn ông nhìn Thư Nhan với hai đứa nhỏ vào cửa, thở dài: "Yêu cầu không quá đáng, cũng thiệt tình là tôi hết cách rồi, bà vợ tôi khăng khăng cho bằng được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-103.html.]

Thôi rồi, một lão cực kỳ sợ vợ luôn, rõ ràng là vợ ông ta bảo ổng buộc phải lấy lại nhà, Thư Nhan có giận cũng vô ích, nhà là của người ta, ngay cả khi đã ký hợp đồng, chủ nhà thực sự muốn lấy lại nhà thì cũng hết cách, đây chính là khổ ải của việc thuê nhà.

"Thôi, tôi biết rồi."

Hết vỏ dưa đến vỏ dừa, gần đây vốn đã bận việc cửa hàng, còn giữ hai đứa nhỏ, giờ lại có chuyện với nhà cửa, Thư Nhan không còn tâm trạng nấu nướng nữa, làm đơn giản vài món rồi ăn với mấy đứa. Lúc rửa chén luôn suy nghĩ phải làm thế nào.

"Mẹ ơi, mình không được ở đây nữa sao?"

Nhìn cô con gái ánh mắt đầy lo âu, Thư Nhan cố nén cảm xúc, không thể để tiêu cực ảnh hưởng con, cô gượng cười: "Không sao, mẹ đã mua nhà mới gần trường các con, chẳng phải đã đưa tụi con đi xem rồi sao? Bên đó đã sửa chữa xong xuôi, qua năm mình dọn vào ngay."

"Qua năm mình không về nhà sao mẹ?"

Thư Nhan sững người, một lúc lâu mới phản ứng lại nhà mà Diệp Thanh Thanh nói là quê ở Tây Thành.

TBC

Diệp Thanh Thanh lớn hơn Thiên Bảo, đã ghi nhớ sự việc, đã biết nhiều chuyện rồi.

"Con muốn về không?" Thư Nhan hỏi thẳng cô bé.

"Con không thích" Diệp Thanh Thanh lắc đầu. Trước kia cô bé sống dưới quê lúc nào cũng bị bà nội chửi mắng, ba mẹ cũng không phản ứng mà chỉ lo cho em trai. Bây giờ ở với mẹ, mẹ tốt với nó như em trai, nhiều lúc còn tốt hơn em trai nữa cơ. Sống ở đây cô bé còn quen được rất nhiều bạn mới, đều vô cùng gọn gàng, lễ phép, chưa từng nói bậy. So với quê nhà, ở đây chính là thiên đường, cô bé hận không thể mãi mãi không quay về.

"Ừm, mẹ cũng không thích, cho nên sau này đây mới là nhà của chúng ta, chỗ đó... coi như nhà ngoại đi. Mai mốt như bà con xa qua lại vậy thôi." lời này nói cho Diệp Thanh Thanh cũng như tự nói với chính mình.

Nhà buộc phải chuyển, dù sao cũng là của người ta, huống hồ một phụ nữ như cô dắt theo hai con nhỏ, lại là người ngoài vùng sao chống nổi chủ nhà. May mà lúc đầu tính ở thời gian ngắn nên không mua quá nhiều đồ, cái nào nên bỏ thì bỏ, không bỏ được thì Thư Nhan đóng gói đưa sang nhà mới. Đồ đạc là chuyện nhỏ, chỉ yếu sắp xếp hai đứa nhỏ thế nào đây?

Diệp Thanh Thanh học lớp một, vốn đã có phần không theo kịp, không được bỏ lớp, mấy lần Thư Nhan đưa đón con nhìn thấy trong lớp bổ túc có học sinh ở luôn trong đó, có lẽ là có phụ huynh giao hết cho thầy cô, Thư Nhan định đi hỏi, nếu được thì cô ấy quyết định để ở cô giáo hiện tại một tháng.

Loading...