Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-05-12 22:55:58
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này Thư Nhan không ngu ngốc chờ đợi ở bên ngoài nữa, tìm một khách sạn ổn ổn gần đó, mượn đồng hồ báo thức của chủ nhà và đặt báo ba giờ rưỡi.

Nằm chưa bao lâu đã thiếp đi. Báo thức vang lên, Thư Nhan vực dậy, liếc nhìn thời gian, ba giờ rưỡi, cô tức tốc đi rửa mặt rồi lấy đồ đạc đến chợ sỉ.

Qua mấy đợt huấn luyện, Thư Nhan đã có thể 'tranh hàng' tốc độ, mấy ngày nay kinh doanh đã khiến Thư Nhan tự tin vào mắt nhìn của bản thân hơn rồi, lấy được kha khá đồ quần ưng ý, rồi đến cửa hàng quen mua mấy kiểu mới.

Trở về chỗ đậu xe, bác tài giúp Thư Nhan chất đồ vào cốp xe.

"Bà chủ Thư, bạn tôi mấy phút nữa mới quay lại, cô có thể đợi chút không?" bác tài thương lượng.

Thư Nhan coi giờ, đã hơn bảy giờ rồi: "Không lâu chứ? Tôi đang gấp"

"Không đâu, chắc cỡ mười phút là quay lại rồi."

Thư Nhan đi mua đồ ăn sáng, mua một chai nước trái cây cho bác tài, chờ đợi rảnh rỗi liền hỏi: "Người bạn trông dữ dữ đó của chú, cũng là xế lái xe sao?"

"Cũng coi là vậy, đừng thấy cậu ấy hung dữ mà thực chất rất tốt à nha." bác tài nói đến anh ta, một người đàn ông già dặn lộ vẻ sùng bái: "Thấy vết sẹo trên mặt cậu ấy chứ? Không phải sẹo thường đâu, huy chương công lao của người đó đó."

"Anh ta là quân nhân?" Thư Nhan không nhìn kỹ đàn ông, với lại cái gọi là khí chất người thường cũng nhìn không ra.

"Đã từng thôi, có lần làm nhiệm vụ bị thương nặng nên giải binh rồi, cái gì cậu ấy cũng chẳng chịu nói, mọi người đoán là cơ mật quốc gia. Cậu ấy còn là ân nhân cứu mạng tôi." kể đến đây, bác tài vô cùng xúc động: "Cô biết không, một mình cậu ấy chọi cả bảy, tám người lận, ha ha ha, hai ba chiêu đã chế ngự được chúng."

Thì ra là thế, thảo nào bác tài nể trọng anh ta, mới đầu còn tưởng anh ta là trùm xã hội đen chứ.

Khoảng mười phút sau, người đàn ông trở lại. Thư Nhan nhìn vết sẹo trên mặt anh ta một lần nữa, không những không thấy sợ mà còn cảm thấy vô cùng đẹp trai.

"Gì vậy?"

Nghe tiếng hỏi, lúc này Thư Nhan mới giật mình phát hiện bản thân nhìn người ta quá lâu, lật đật lấy lại tinh thần, ngại ngùng nói: "Không có gì, anh khát không?" rồi cô đưa cho anh chai nước trái cây.

TBC

Người đàn ông sững người: "Không cần"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-102.html.]

Dầu gì tên tuổi thế nào còn không biết, Thư Nhan không niềm nở quá, kỳ thực cô ấy có chút anh dũng , lúc trước lần nào coi hình bóng oai hùng dạt dào của người quân nhân trong tivi đều luôn thấy xúc động không thôi.

Nhập hàng chạy tới chạy lui, Thư Nhan mệt lả, chẳng bao lâu đã thiếp đi mất, luôn cho rằng có một quân nhân kể cả đã xuất ngũ, Thư Nhan luôn cảm thấy an tâm nhiều lắm.

Gần về đến Nam Thành, người xế phó đột nhiên nói: "Đưa cô ấy về trước"

Thư Nhan nhìn anh ta, nhỏ giọng cảm ơn.

Về đến cửa hàng đã chín giờ hơn, bác tài giúp dỡ hàng, không ngờ người đàn ông cũng giúp luôn, Thư Nhan chạy đến tiệm nhỏ mua nước trái cây dúi vào tay anh: "Này là tôi cảm ơn anh giúp dỡ hàng"

Về rồi Thư Nhan bận tối mặt tối mũi, dĩ nhiên sẽ không nhớ một người qua đường mà nhờ người chuyển hàng đến kho, đem quần áo tranh được đem ra phối với nhau.

Ngày hôm nay buôn bán ế hơn hôm qua, làm hoạt động nhiều ngày vậy, không thể ngày nào cũng tốt được, điều này rất bình thường, thực ra cũng xem như tốt lắm rồi, chỉ là có một số được nhộn nhịp mấy ngày đó kén chọn rồi.

Đến chiều có người rút thăm trúng giải nhất, một chiếc xe đạp, việc kinh doanh khá hơn một chút, kết quả đến bốn giờ hơn đột nhiên đổ cơn mưa rào, càng lúc càng ít người dạo phố, bán buôn cũng ế luôn.

"Mọi người đi sắp xếp kho đi rồi tan làm." Thư Nhan tổng kết lương cho nhân viên thời vụ, hôm nay không có tiền thưởng, trả mười đồng lương, mấy người đó không nói gì, dẫu sao cũng tan làm sớm cả mấy tiếng, xem như họ lời rồi.

Đương nhiên Trương Hoa Tú với Oánh Oánh không được về sớm: "Chị phải đi đón con, hai em trông cửa hàng nha, nếu đến bảy giờ mà còn mưa thì cứ thu dọn về sớm."

Thiên Bảo trông thấy Thư Nhan, đôi mắt liền lóng lánh, chạy lon ton đến bên Thư Nhan, vui vẻ hỏi: "Mẹ làm việc xong chưa?"

"Mấy ngày nữa là xong, hôm nay con ở trường có nghe lời thầy cô không, con có ngoan không?" Thư Nhan bế thằng bé.

"Con ngoan lắm, nay con đã lấy liên tiếp năm hoa bé ngoan lận đó." Thiên Bảo tự hào vênh mặt.

"Thiệt không, Thiên Bảo của mẹ giỏi quá." Thư Nhan xoa đầu cậu bé: "Mình đi đón chị nha, tối nay mẹ nấu cơm cho hai đứa."

Nửa đường gặp Ngô Tú Nguyệt định đến đón Thiên Bảo: "Xong việc cửa hàng rồi sao"

"Chiều nay mưa, buôn bán ế ẩm hơn nên tôi tự đi đón con, định báo cho chị một tiếng mà nghĩ chắc giờ này chị đến rồi nên không ghé nhà chị." Thư Nhan giải thích, tránh Ngô Tú Nguyệt hiểu lầm.

Loading...