Ông ta sẽ không hỏi nguyên nhân, hoàn thành tốt chuyện mà khách hàng ủy thác là được.
Lúc Thư Nhan tới tiệm, trong tiệm rất nhộn nhịp, ba tầng đều đông kín người. Cô cảm thấy hồi hộp trong lòng, vất vả lắm mới chen vào được, thì thấy một người có sắc mặt đỏ ửng đứng ở cửa, nhìn rất quen mắt.
"Bà chủ" Oánh Oánh nhìn Thư Nhan, rồi đi đến cạnh cô mà nói: "Có người rút trúng ti vi rồi."
Thư Nhan thở phào một hơi, không phải tin tức xấu là được, sau đó cô cười hỏi: "Người nào lại may mắn như vậy?"
Oánh Oánh chỉ vào người có vẻ mặt đỏ ửng: "Là anh ta, hôm qua anh ta rút trúng quạt điện. Vợ của anh ta không tin mua một bộ quần áo lại trúng quạt điện. Nên hôm nay cô ấy kêu chồng mình dẫn đến tiệm, sau đó mua thêm vài bộ quần áo trong tiệm, không ngờ lại rút trúng ti vi."
"Tôi... Tôi trúng được ti vi rồi!" Rốt cuộc người đàn ông cũng lấy lại tinh thần, rồi hưng phấn tới nổi nói lắp.
"Tú Tú nhanh lấy pháo ra." Thư Nhan kêu Trương Tú Pháo lấy pháo ra, cô lại nói: "Mọi người tránh ra xa một chút, có người rút trúng ti vi, tôi sẽ đốt pháo chúc mừng."
Bùm bùm, trước tiệm rất náo nhiệt, người trên đường vây quanh xem. Thư Nhan đứng trên ghế, cầm loa rồi nói: "Lúc trước nhiều người nghi ngờ tiệm chúng tôi tổ chức rút thưởng là giả, căn bản không có giải nhất. Bây giờ có người trúng thưởng được giải nhất. Đầu tiên tôi xin chúc mừng vị tiên sinh này đã trúng giải nhất là một chiếc ti vi." Mọi người vỗ tay theo Thư Nhan.
Đợi khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cô tiếp tục nói: "Mở tiệm làm ăn thì phải lấy trung thực làm gốc, nói trúng được ti vi thì sẽ đưa ti vi. Hơn nữa vị tiên sinh này vô cùng may mắn, hôm qua anh ta mua một bộ quần áo tặng sinh nhật vợ, lại rút trúng được giải nhì là một quạt điện. Hôm nay anh ta dẫn vợ đi mua lại trúng được ti vi, anh trai thật là con ruột của trời mà!"
Người đi đường 1: "Đúng đấy, người này thật may mắn."
Người đi đường 2: "Bà chủ thật biết điều, người này giống như là con ruột của ông trời thật quá may mắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-101.html.]
Người đàn ông trúng giải nhất nghe cô nói thế thì sửng sốt, nhưng sau đó anh ta gãi đầu rồi cười khúc khích: "Là do may mắn thôi."
Người phụ nữ cầm quần áo bên cạnh hưng phấn đến đỏ mắt, lay cánh tay của chồng mình không ngừng: "Ti vi, chúng ta rút trúng ti vi rồi."
Thấy bọn họ như thế, mọi người ở xung quanh rất hâm mộ. Ngày hôm qua họ mua bộ quần áo thì trúng được quạt điện, hôm nay lại mua bộ quần áo thì trúng được ti vi, ít người nào may mắn được như vậy.
Trước khi lãnh quà, Thư Nhan mời đôi vợ chồng phát biểu một chút, lời nói của bọn họ không rành mạch, và cảm ơn không ngừng. Bọn họ rất vui mừng mang ti vi đi.
"Mặc dù tiệm không còn giải nhất trúng ti vi, nhưng vẫn còn nhiều giải nhì và giải ba, mọi người đừng nhụt chí. Số bong bóng ngày càng ít thì tỷ lệ trúng thượng ngày càng cao. Nếu vừa mua được quần áo, vừa được trúng thưởng thì càng vui mừng rồi." Thư Nhan khích lệ mọi người, quay đầu nhìn thấy A Lạc đang tựa vào cửa, mặt không cảm xúc mà nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của Thư Nhan, A Lạc cười châm biếm một cái rồi xoay người đi vào cửa.
Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, mẫu người này chỉ cần người khác khá hơn mình một chút thì liền khó chịu, thậm chí hận tất cả mọi người hơn mình, suốt cả đời cứ như vậy.
Ngày hôm qua hàng từ thành phố đã về tới, Thư Nhan ăn trưa xong thì tới trạm xe lửa lấy hàng về, sẵn tiện gọi Hà Tổng đưa thêm hàng mới. Một buổi chiều tiệm đã bán hết phân nửa số hàng, rất nhiều mẫu quần áo đã hết. Thư Nhan báo một tiếng với Trương Hoa Tú rồi đưa chìa khóa tiệm cho cô ấy. Đầu tiên cô tới nhà họ Trương đón hai đứa trẻ về nhà, thuận tiện nhờ sáng mai Ngô Tú Nguyệt đưa con đi học, sau khi cô dặn dò Thanh Thanh chăm sóc em trai xong thì xuất phát.
TBC
Thời điểm cô lên xe mới biết có người ghép chung xe với mình, người đó là bạn của tài xế. Vì thế tài xế xin lỗi Thư Nhan, do không liên lạc được với cô nên không thông báo được. Tài xế chỉ tính nửa giá tiền cho cô, cô cũng không thấy bất tiện gì có thể bớt được phân nửa số tiền là việc rất tốt.
Chỉ nhìn dáng ngồi của người ngồi vị trí phó lái đã biết là một người cao lớn, vô cùng trầm lặng. Trên đường đi chỉ có tài xế thỉnh thoảng nói vài câu, anh ta chỉ ừ mấy tiếng. Tài xế cũng không thấy nó qua loa, ngược lại còn vui vẻ, nhìn anh ta không giống bạn mà là tổ tông của tài xế mới đúng.
Vừa xuống xe, Thư Nhan mới nhìn rõ mặt đối phương, đầu đinh và da hơi đen, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ huyệt Thái Dương tới cằm, mối khâu không được đẹp nên nó như một con rết, lộ ra vẻ rất nguy hiểm. Cô nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm người khác thì rất bất lịch sự.