Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:15:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con rắn đen bị đánh trúng chỗ yếu ở bảy inch, mất sức tấn công, quằn quại rồi biến mất trong bụi cây.

Chỗ này ẩm ướt đến mức khó chịu, ngoài rắn độc có lẽ còn có không ít các loài côn trùng độc hại khác, đây không phải là lần đầu tiên Tiết Ninh sử dụng pháp lực sau khi xuyên sách, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng sử dụng nó để làm tổn thương kẻ thù, trái tim đập mạnh và nhanh.

Nàng nhìn nhìn ngón tay, phần nào cảm thấy thoát khỏi hiểm nguy, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc tay để ổn định lại tinh thần rồi đặt tay lên tay vịn của chiếc xe lăn, muốn xoay nó về một góc, đẩy Tần Giang Nguyệt đang ngủ vào trong nhà.

Dù chỗ ở còn đơn sơ, ít nhất cũng có thể che chắn gió mưa và tránh xa các loài độc hại.

Bóng cây dày đặc đến nỗi ánh nắng mặt trời chỉ còn lại là những vệt sáng loang lổ, mọi thứ yên ắng như cuộc đời của chủ nhân đang bước ta hồi kết.

Cảm giác ấy khiến người ta buồn bã.

Đúng lúc định hành động, nàng bất chợt rùng mình như thể toàn thân bị ánh trăng đổ xuống toàn thân, lạnh run cả sống lưng.

Tiết Ninh chuyển ánh mắt, chạm phải đôi mắt của Tần Giang Nguyệt không biết từ khi nào đã mở ra.

Đó thực sự là một đôi mắt yên tĩnh và cô độc.

Dù đã đi đến ngõ cụt, từ trên đỉnh thần linh rơi xuống cũng không mang lại cho hắn bất kỳ sự suy tàn hay tự ghét bản thân nào.

Một loại bình tĩnh và tự tin có thể nhìn thấu sống chết, kiểm soát tình thế.

Tiết Ninh có chút không dám nhìn vào đôi mắt đó, trong khoảnh khắc đối mắt, nàng cảm thấy như tất cả suy nghĩ nhỏ bé của mình đều bị hắn nhìn thấu.

Nàng vội vàng tránh ánh mắt đó, phát hiện bản thân đã vô thức rụt tay về ngay khi hắn tỉnh dậy.

Nàng căng thẳng lùi lại một vài bước, đó hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Nguyên chủ điên cuồng khai thác mọi thứ từ Tần Giang Nguyệt, nhưng về mặt sinh lý, nàng vẫn sợ hãi hắn.

Đó là sự sợ hãi của kẻ yếu đối với người mạnh.

Nhưng người mạnh đã ngã xuống, không thể đứng lên để tránh xa nàng nữa.

Hắn cần tự mình xoay tay vịn của chiếc xe lăn, từng chút một trở lại nhà.

Tần Giang Nguyệt cũng đang làm điều đó.

Dưới xe lăn là mặt đất không bằng phẳng, có nhiều cành cây lớn và dây leo xung quanh, hắn xoay chiếc xe thật vất vả.

Tiết Ninh nhìn bóng lưng của hắn, không thấy vẻ bất ổn nào, vẫn ung dung đẹp đẽ, chiếc áo rộng màu đen, dải lụa cùng màu siết chặt lấy vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ, mái tóc đen dài trải qua vai, vì nỗ lực mà lưng hơi cong và áo hơi mở ra... Tiết Ninh nhanh chóng liếc qua, thấy được dải băng trắng bao qua nửa n.g.ự.c hắn.

Dưới lớp băng đó, vết thương chắc chắn rất khủng khiếp.

“Ta đến rồi đây.”

Nàng thực sự không biết nói gì để chào hỏi nên cứ thẳng vào việc.

Trước kia, một người chỉ có thể sống sót nhờ vào sự bảo vệ của Tần Giang Nguyệt, bây giờ lại có thể không màng ý nguyện của hắn, quyết định việc đi lại của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-9.html.]

Tay của Tần Giang Nguyệt cứng đờ trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

Cánh cửa gỗ của chỗ ở giản dị càng lúc càng gần, hắn mở lời nói câu đầu tiên trong ngày.

“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cần phí công ở đây.”

Phí công ở đây là ám chỉ những hành động tốt bất thường của Tiết Ninh.

Thông thường vào thời điểm này, trong ấn tượng của mọi người, Tiết Ninh không đẩy ngã người ta đã là tốt lắm rồi, muốn nàng giúp đỡ? Còn hơn là g.i.ế.c nàng đi thì hơn.

Trong truyện gốc, nàng thực sự đã làm như vậy, thậm chí còn hối hả, không chờ Tần Giang Nguyệt lên đến núi, thư từ hôn đã được gửi đến trước mặt hắn phủ chủ.

Tần Giang Nguyệt đoán nàng sẽ làm gì, chỉ là không nghĩ rằng nàng sẽ tự mình đến, thậm chí còn chờ đến lúc này mới đến.

Hắn bình tĩnh, lễ độ nói: “Những thứ trước đây ta cho ngươi, ngươi cứ tiếp tục giữ. Hôn ước giữa chúng ta tự nhiên là vô hiệu, ngươi không cần phải lo lắng. Sau khi ta chết, có lẽ ngươi không thể tiếp tục ở trên Cô Nguyệt Phong, nhưng ngươi là nữ nhi của sư phụ, phủ chủ sẽ không từ chối cấp cho ngươi chỗ ở. Dù phủ chủ không cho, những gì ngươi hiện có cũng đủ để ngươi sống không lo cơm áo suốt đời.”

Điều kiện tiên quyết là không tự tìm cái chết.

Nếu sau này nguyên chủ không vì tranh giành nam nhân mà không từ thủ đoạn hãm hại nữ chính thì cũng sẽ không đến nỗi khi gặp nạn mà không ai đến giúp, c.h.ế.t một cách thảm hại như vậy.

Giờ đây vấn đề là Tiết Ninh chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng nàng lo lắng rằng cốt truyện sẽ vòng vo và vẫn phát triển theo hướng đó.

Khi nói đến đây, Tần Giang Nguyệt lại một lần nữa im lặng, cánh cửa gỗ chỉ cách một khoảng ngắn, mặt đất cũng bằng phẳng hơn một chút, hắn cố gắng tự mình đẩy xe lăn trở lại, nhưng Tiết Ninh không buông tay.

Nàng nhớ lại lúc gặp Tần Giang Nguyệt, hắn đang nhắm mắt.

Kia đâu giống là đang ngủ đâu?

Giống như được chuẩn bị cho tang lễ vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù vẫn bình tĩnh nhưng không còn khí thế hùng dũng như trước đạo tràng.

Hắn cũng bị ảnh hưởng.

Ai có thể trải qua biến cố lớn như vậy mà vẫn bình thản như không?

Chỉ là Tần Giang Nguyệt có thể chịu đựng những gì người thường không thể, không hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào mà thôi.

Càng không hiện ra dấu hiệu, càng bình tĩnh thì càng là sự áp chế không cùng, không tìm được lối thoát của sự áp chế.

Nghĩ đến nữ chính trong truyện gốc đến chăm sóc hắn, ngày ngày hắn đều từ chối, thậm chí người hòa nhã cũng trở nên lạnh lùng khó chịu, bảo nàng ta rời đi, Tiết Ninh cũng dự đoán được sự từ chối xa cách của hắn ngay lúc này.

“‘Đợi sau khi ngươi chết’... vậy thật sự không còn khả năng nào nữa sao?”

Nàng nói như thể bát cơm vàng của mình sắp bị đập vỡ, có chút không cam lòng, may mà không phải là điều trái với nhân cách của nguyên chủ.

Tần Giang Nguyệt không trả lời.

Hắn ngồi yên lặng trên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lịch sự khiến người ta biết rằng đây là đang cam chịu lời mà nàng nói.

Loading...