Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:16
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Hành Vu đến Tiên phủ chỉ vài ngày đã có mối quan hệ tốt với Ôn Nhan và Mộ Văn, thường xuyên nở nụ cười cố tình bắt chước huynh trưởng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Phủ chủ đã xem qua, tự nhiên hiểu rõ hơn khoảng cách thực lực giữa chúng ta, rút kiếm đi!” Tần Bạch Tiêu lạnh lùng nói.

Tiết Ninh dìu Tần Giang Nguyệt đi được một đoạn không xa đã nghe thấy tiếng kiếm vang sau lưng, nàng không cần suy nghĩ cũng biết đó là kiếm Diệt Ma.

Trong người Tần Giang Nguyệt có ma khí quấy phá là do Ma Thần để lại, kiếm Diệt Ma cũng không thể ép ra được, hoặc nói cách khác, dù có thể ép ra thì nó cũng phải c.h.ế.t theo, quả thực là mất nhiều hơn được.

Cánh tay trở nên nặng nề, Tần Giang Nguyệt dựa vào người nàng thở hổn hển, lại một lần nữa điều khiển kiếm bản mệnh của mình với thể xác hiện tại, khiến cho vết thương của Tần Giang Nguyệt càng thêm nặng.

Tiết Ninh cảm thấy cánh tay ngoài việc nặng còn hơi nóng và ẩm ướt, trong lòng hơi căng thẳng, vừa định cúi đầu kiểm tra thì bị Tần Giang Nguyệt giữ lại.

“Đừng nhìn.” Hắn ho khan hai tiếng: “Là máu, nàng nhìn thấy sẽ nôn.”

“...” Tiết Ninh im lặng một hồi mới nói: “Trở về nằm xuống.”

Dù sao Tần Giang Nguyệt cũng không phản đối, chỉ là thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, làm bẩn y phục của ngươi rồi.”

“... Nói toàn những lời gì đâu không, không có sức thì đừng nói nữa, toàn nói những lời vô ích.”

Dường như hắn cười nhẹ, lại giống như đó là ảo giác của nàng, sau đó cả đoạn đường đều rất yên tĩnh, cũng không quá đau đớn.

Tần Giang Nguyệt đã quen với những cơn đau này, chỉ là đột nhiên nảy sinh ý tưởng, biết phải dùng cái gì làm pháp khí bản mệnh cho Tiết Ninh rồi.

Khi tiến gần sau núi, hắn nắm lấy tay Tiết Ninh: “Mau chóng quyết định muốn pháp khí như thế nào đi.”

Tiết Ninh cảm thấy phiền não, hiểu rất rõ ý ngầm trong lời nói đó: Thời gian của hắn không còn nhiều, chậm thêm nữa thì không thể tự tay làm cho nàng được nữa.

“Pháp khí của ta tự nhiên là tự mình tìm cách, đừng mãi để ý chuyện này, ngươi chưa bao giờ hứa sẽ làm pháp khí bản mệnh cho ta, không cần vội vàng tìm việc làm cho mình.”

Tiết Ninh dìu hắn đi về phía sau núi, đi được vài bước thì thấy quá chậm bèn lớn tiếng nói: “Tiểu Quy! Đến cõng người đi!”

Không biết Tiểu Quy từ bụi cỏ nào chui ra, hân hình từ từ to lên: “A Ninh, đến ngay đây!”

Khi to lên mới phát hiện không chỉ có Tiết Ninh cần cưỡi rùa mà còn có Tần Giang Nguyệt.

Hai người tựa vào nhau dựa trên mai rùa, Tiểu Quy đằng vân giá vũ, tốc độ trở về rõ ràng nhanh hơn.

Tiết Ninh phần nào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn người trong lòng: “Thế nào? Làm gì có thể khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn một chút?”

Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, dấu ấn m.á.u trên trán lại càng sâu, ánh nắng rọi trên mặt hắn, không thấy chút sức sống, toàn là vỡ vụn và quên lãng.

“Trở về nằm xuống là được. Hôm nay ngươi còn phải tu luyện, không cần quan tâm đến ta.”

Giọng hắn rất nhẹ, họ dựa vào nhau, cảm nhận nhiệt độ của nhau, rõ ràng Tiết Ninh không thoải mái, nhưng gần đây tiến bộ rất nhanh, đã không còn không chịu nổi nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng trên người hắn như trước.

Nàng ngồi vững chắc như một tảng đá không chuyển dời.

Tần Giang Nguyệt nhanh chóng nhíu mày, tại nơi Tiết Ninh không chú ý, hắn nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo của nàng, thái độ cẩn thận đó chưa từng xuất hiện trên người chân quân Triều Ngưng.

Tiết Ninh hoàn toàn không phát hiện ra những cử chỉ nhỏ như vậy.

Nàng đang toàn tâm toàn ý nghĩ mình thực sự cần phải tăng tốc độ tu luyện, thân thể Tần Giang Nguyệt đã trở nên như thế này, sau núi không thể chứa chấp nàng thêm vài ngày nữa, Ma Thần cũng sắp đến, lúc đó thực sự để hắn một mình ở sau núi chịu đựng sự tra tấn của Ma Thần, nàng thực sự không làm được.

Do dự một chút, Tiết Ninh vỗ nhẹ vào mai rùa: “Tiểu Quy, quay đầu, đến hồ Kính.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-73.html.]

Tiểu Quy không nghi ngờ gì, ngay lập tức làm theo, Tần Giang Nguyệt nhìn hướng biến đổi dưới tầng mây, ánh mắt có chút trống rỗng.

Bạch Nguyệt Quang đau khổ thực sự khiến người ta xót xa, Tiết Ninh cũng không giải thích gì, chờ Tiểu Quy như bình thường vượt qua rào chắn hồ Kính bèn để nó đặt hai người xuống.

“Ở đây nằm thì thoải mái lắm.”

Tiết Ninh lấy ra một tấm chăn bông từ nhẫn Càn Khôn, trải lên trên linh thực màu trắng.

“Trước kia ta mệt thì cũng hay nằm đây một lát, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, ta qua bên kia hồ tu luyện, tránh để mộc linh làm phiền ngươi.”

Nàng sắp xếp cho Tần Giang Nguyệt nằm ngay ngắn, còn đặt gối cho hắn, y như chăm sóc một đứa trẻ.

“Mỗi ngày ngươi nên đến đây hưởng nắng một chút, cả ngày nằm trong nhà không được đâu, mỗi ngày ít nhất phải có nửa tiếng ngoài trời, ngươi biết không?”

Đôi khi nàng cảm thấy mình không phải đang chăm sóc người bệnh mà giống như đang nuôi con.

“Ngươi cứ ở đây đừng đi đâu, ta đi tu luyện đây, chỗ nào không thoải mái cứ gọi ta.”

Tiết Ninh nghiêm túc dặn dò, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Giang Nguyệt chờ hắn trả lời, Tần Giang Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cuối cùng gật đầu một cái.

Tiết Ninh hài lòng rời đi.

Hướng Vô Tranh Pháp Các mây sấm liên tục, cuộc so kiếm giữa Tần Bạch Tiêu và Phó Hành Vu vẫn chưa kết thúc.

Có vẻ như Phó Hành Vu thực sự có chút năng lực, nhưng tuổi tác của hắn ta không hề nhỏ, trong sách viết rằng vì linh căn rối loạn nên không được tiên phủ thu nhận từ thuở nhỏ, luôn là tu sĩ độc lập, nhưng không viết rõ ràng hắn ta tu luyện như thế nào.

Kiếm mà Tần Bạch Tiêu dùng chính là kiếm Diệt Ma, hán ta lại có thể chống đỡ lâu như vậy.

Trong lòng nàng luôn có cảm giác có điều gì đó kỳ quái.

Tiết Ninh nhắm mắt lại, tập trung khí vào đỉnh đầu, hồi tưởng lại cái kết của Phó Hành Vu, hình như là trong một lần vào bí cảnh để tranh giành đệ nhất với Tần Bạch Tiêu đã lạc vào Ma Vực và c.h.ế.t tại đó.

Đây đã là phần gần kết thúc truyện, từ khi xuyên sách đến nay, Tiết Ninh luôn căng thẳng tinh thần, hơn nữa đã một thời gian kể từ khi đọc xong cuốn sách, nàng không nhớ hết mọi chi tiết.

Dù sao thì cái kết của Phó Hành Vu cũng không tốt, cái c.h.ế.t của hắn ta coi như làm thoả mãn lòng người, hắn ta có khuôn mặt giống Tần Giang Nguyệt ba phần, nhưng không ít lần ra vẻ trước mặt Ôn Nhan, là một vấn đề lớn giữa nam nữ chính.

Tiết Ninh cũng thật sự ghét cái mặt đó vì sự bắt chước cố ý của hắn ta.

Quá tệ.

Tinh thần dần ổn định, Tiết Ninh không nghĩ ngợi gì nữa, chuyên tâm vào tu luyện.

Có hồ Kính như một bảo bối, nàng phải nhanh chóng lên Trúc Cơ.

Tần Giang Nguyệt ở bên cạnh yên lặng nhìn Tiết Ninh từ chau mày đến mặt không biểu cảm, điều này cho thấy nàng đã nhập định.

Nỗ lực của nàng là ai cũng thấy, sau ngày hôm đó dường như chỉ là cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng thực tế là đã đẩy lùi nhau xa hơn, nàng đã không ngừng tu luyện ngày đêm, rõ ràng là muốn sớm rời khỏi đây.

Và rời xa hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn thân thể của mình đầy bệnh tật khó chữa, nếu nói còn điều gì có giá trị, ngoài khuôn mặt chưa hủy hoại ra chỉ còn lại thân thể có Kiếm Cốt này.

Sự xuất hiện của Phó Hành Vu đã nhắc nhở hắn, Tần Bạch Tiêu có kiếm Diệt Ma, tự nhiên không sợ điều gì, nhưng Tiết Ninh cần loại pháp khí nào mới có thể khiến hắn an tâm đối diện với cái chết?

Hắn suy nghĩ mãi, giờ đã có câu trả lời.

Đến tối hôm sau, Tiết Ninh mới từ trạng thái nhập định tỉnh lại, vẫn là Tiểu Quy gọi nàng dậy, nói Tần Giang Nguyệt không được tốt lắm.

Loading...