Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Bạch Tiêu mặt mày như tro tàn.

Thời gian.

Mỗi lần nhắc đến thời gian cụ thể, tâm trạng tốt của hắn ta lại trở nên tệ hơn.

Bởi vì điều đó liên tục nhắc nhở hắn ta rằng ngày c.h.ế.t của sư huynh đang đến gần.

Sau khi làm xong bữa trưa, Tiết Ninh đi vẽ chữ “chính” ở góc tường.

Nhìn chữ “chính” gần như thành hai, nàng cũng có cảm xúc giống như Tần Bạch Tiêu.

Nhìn lại Tần Giang Nguyệt đang nghiêm túc ăn cơm bên bàn, khi hắn khỏe, thật sự không thể nhận ra hắn sắp chết.

Nàng bất giác nhớ lại đêm hôm đó, trước khi Ôn Nhan rời đi, Tần Giang Nguyệt bị bệnh, màu m.á.u trên người nhạt đi, toàn thân như được điêu khắc từ tuyết.

Người bị nhìn bỗng nhiên đặt đũa xuống, Tiết Ninh mới nhận ra, nàng đã nhìn hắn quá lâu.

Lần này không phải nàng thật sự muốn nhìn hắn hay gì, chỉ là đã lơ đãng quên chuyển tầm mắt đi mà thôi.

Tiết Ninh mở miệng định giải thích nhưng Tần Giang Nguyệt đã nói trước.

“Đến đây.” Hắn giơ tay về phía nữ nhân đang ngồi xổm trong góc: “Để ta giúp ngươi chải đầu.”

Tiết Ninh: “...”

Nàng không nhúc nhích, Tần Giang Nguyệt cũng không vội, tự mình đứng dậy đi tới gần chiếc gương, kéo ghế ra, chỉ chờ nàng đến ngồi.

Tiết Ninh mới chậm rãi đứng dậy, lững thững tiến đến trước mặt hắn, ngồi xuống chiếc ghế hắn đã chuẩn bị.

Qua tấm gương đồng mờ ảo, nàng cảm nhận được ánh mắt hắn đang đổ dồn lên người mình.

“Khi ta giúp ngươi chải đầu, ngươi phải tự học theo.”

Tiết Ninh cúi đầu nghịch ngón tay, bàn tay nóng bỏng của hắn vuốt ve mái tóc nàng, không tránh khỏi chạm vào vành tai, cổ và da đầu nàng, nàng phải cố gắng lắm mới có thể làm ngơ, giữ được bình tĩnh.

“Nghe ta nói, Tiết Ninh.” Giọng Tần Giang Nguyệt hơi cao lên một chút.

Tiết Ninh ngước mắt, biểu hiện rằng “Ta đang nghe.”

Tần Giang Nguyệt nói: “Hãy nhớ kỹ cách chải, nhìn vào gương.”

Tiết Ninh cảm thấy hơi ngột ngạt.

Nàng nhìn được một lúc thì không thể nhìn tiếp, vành tai lại bị chạm vào một lần nữa, Tần Giang Nguyệt không phải đang bốc cháy vì nhiệt, nàng mới là người gần như sắp bốc cháy.

Nàng vội vàng quay đi ánh mắt, nhưng bị Tần Giang Nguyệt nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng xoay lại.

Nàng ngỡ ngàng nhìn hắn qua gương, nghe thấy hắn nói: “Ta sắp c.h.ế.t rồi, khi ta c.h.ế.t sẽ không thể giúp ngươi chải đầu nữa, vì vậy ngươi phải tự học cách làm, biết chưa.”

Tiết Ninh mở miệng, mắt tròn xoe, không thể phát ra tiếng nào.

“Nhìn kỹ vào.”

Nhìn kỹ, học được, sau này cũng chỉ có thế... không để người thứ hai chải đầu cho nàng nữa.

Hắn là người duy nhất giúp nàng chải đầu.

Chỉ có thể như vậy, chỉ nên như vậy.

Chính trong khoảnh khắc bị Ma Thần làm bị thương, Tần Giang Nguyệt đã biết mình chắc chắn sẽ chết.

Chấp nhận cái c.h.ế.t đối với hắn không quá khó khăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù biến thành xác sống như bây giờ, ban đầu trong lòng thực sự có chút chênh lệch, nhưng hắn có thể điều chỉnh được.

Nói đến đó, lúc còn sống cũng không hề nhẹ nhàng, càng không thể nhớ ra đã từng có niềm vui nào, mặc dù có một số ràng buộc, nhưng sự tra tấn của Ma Thần cho hắn thời gian xử lý hậu sự, tính kỹ ra cái c.h.ế.t đối với hắn cũng coi như một sự giải thoát.

Một sự giải thoát không phải bị trách nhiệm đè nặng mà đi, qua vài ngày thuần túy là “Tần Giang Nguyệt” chứ không phải “Chân quân Triều Ngưng” của những ngày tháng ấy.

Điều hắn không ngờ tới là chỉ vài ngày sau, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến hắn vô cùng kháng cự, thậm chí cảm thấy nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-61.html.]

- Giá như có thể không c.h.ế.t thì tốt biết mấy.

Giúp nữ nhân trước mặt chải tóc, đây là lần thứ hai hắn giúp một nữ nhân chải đầu, chải tốt hơn lần đầu tiên.

Trên bàn có hoa linh lan tua châu hoa, đó là thứ hắn tặng nàng, dù trong tay nàng có nhiều bảo vật, nhưng trang sức thích hợp với nàng lại rất ít.

Hắn tỉ mỉ tìm kiếm trong tay áo quần của mình, tìm ra một đống đồ trang sức của nữ nhân thu được trong những chuyến tuần tra hoặc luyện tập.

“Có một số là phần thưởng cho người đứng đầu lớn của tông môn, một số là bảo vật tìm được trong bí cảnh.”

Hắn nhìn từng cái một, cuối cùng thu hết vào một cái hộp trao cho Tiết Ninh.

Tiết Ninh nhìn chằm chằm, không nói lời nào, cũng không nhận lấy.

“Cho dù ta giữ lại, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành của người khác, không bằng tặng cho ngươi.”

“…” Quả nhiên là như vậy, trong những món trang sức này có một vài thứ là đặc trưng trong nguyên tác, là vật mà nam chính tặng cho nữ chính, nàng nhận ra ngay, hóa ra những thứ này đều là đồ của Tần Giang Nguyệt trước kia.

Trước khi đến đây, Tiết Ninh thực sự đã từng có tâm tư muốn có được chút “di sản”.

Trong cái hộp này không có món trang sức nào không đẹp, cũng không có món nào không quý giá, nhưng dù làm sao nàng cũng không nhấc tay lên được.

“Chúng ta không phải thân thích, lấy những thứ này không ổn lắm.” Tiết Ninh khô khan nói: “Chúng ta cũng không phải vợ chồng thực sự, ta đã lấy đủ nhiều rồi, còn phải nhờ ngươi dạy ta cách nhập đạo lại, thực sự không nên lấy thêm.”

Tần Giang Nguyệt vì bốn từ “không phải thân thích”, nắm chặt cái hộp mạnh hơn.

Nàng nói như vậy rất bình thường, thái độ này cũng là lý trí, hắn hy vọng nàng như vậy, cũng coi như tự tay đẩy hai người vào tình huống này.

Nhưng cuối cùng có vẻ như chính hắn cũng có chút bối rối.

Nhưng những gì hắn muốn làm, chưa bao giờ không thành công.

“Trong này có một chiếc kẹp tóc, đeo vào có thể biến hình, là phần thưởng của người đứng đầu cuộc thi lớn của Tiên môn kỳ trước. Dùng nó để biến hình, ngay cả phủ chủ cũng khó mà nhận ra ngay.”

Ngay sau khi nói xong, Tiết Ninh đã nóng lòng tiếp nhận cái hộp: “Cảm ơn, ta sẽ nhận lấy, sư huynh đúng thật là người tốt, ta chỉ lấy chiếc kẹp tóc này thôi, cái nào vậy?”

Nhìn nàng vui vẻ lựa chọn, Tần Giang Nguyệt không thể vui lên được.

Hắn bình tĩnh nói: “Hoặc là lấy hết, hoặc là để lại hết.”

Tiết Ninh: “... Được, vâng lời là tốt nhất, dù sao cho người khác cũng là cho, cho ta cũng là cho.”

Tần Giang Nguyệt im lặng một lát, chỉ vào chiếc kẹp tóc đó, dạy cho nàng cách sử dụng: “Đeo lên đầu, khi niệm chú, trong đầu nghĩ đến hình dạng mà ngươi muốn biến thành là được.”

Cách sử dụng rất đơn giản, Tiết Ninh học ngay và đeo kẹp tóc lên, hình dáng nhanh chóng thay đổi.

Tần Giang Nguyệt nhìn thấy một nam nhân ngoại quốc... tóc đen và mắt xanh.

Hắn ngẩn ngơ một chút, nhìn nam nhân cao lớn mũi lõm này hỏi hắn: “Ta đẹp trai chứ?”

Tần Giang Nguyệt quay đầu đi, nhắm mắt thở dài.

Tiết Ninh sờ sờ khuôn mặt đẹp trai giống hệt Henry Cavill của mình, thực sự muốn hôn mình một cái trước gương, nhưng Bạch Nguyệt Quang này vẫn ở đây, làm vậy chắc chắn sẽ thực sự coi nàng là người quái dị, nàng vẫn kiềm chế được.

“Ta phải làm sao để trở lại như cũ?” Giọng nói của nàng cũng thay đổi, bảo vật này thật tốt, không cần phải học cách thay đổi giọng nói.

“Lại niệm chú, trong đầu tưởng tượng hình dáng của mình là được.”

Tiết Ninh làm theo, rất nhanh trở lại hình dạng của mình.

Lúc này Tần Giang Nguyệt mới quay mặt trở lại.

“Ở bên cạnh ta, đừng sử dụng nó.”

Vấn đề nhỏ, Tiết Ninh trả lời ngay lập tức: “Vâng, sư huynh.”

Dừng lại một chút, nàng ngẩng mặt lên: “Sư huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều, tối nay ta sẽ nấu bữa ngon cho ngươi.”

Có lẽ nàng thực sự rất vui, trên mặt là nụ cười rực rỡ lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt.

Biết trước nàng sẽ vui như vậy, hắn đã sớm đưa những thứ này cho nàng rồi.

Loading...