Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dù sư huynh sắp c.h.ế.t nhưng vẫn là người mà ai cũng ngưỡng mộ, là một mỹ nhân ốm yếu quyến rũ vạn phần, lúc nãy ta chỉ là bị sắc đẹp làm mờ mắt mà thôi, thực sự xin lỗi.” Nàng có vẻ khó nói: “… Chỉ là có chút tham lam muốn được gần gũi thân thể sư huynh một chút.”
“Ta đảm bảo chỉ một chút thôi.” Nàng dùng ngón tay làm ra một động tác ở Hàn Quốc có thể khiến nam nhân không thể chịu đựng nổi.
Tần Giang Nguyệt chốc lát đã sững sờ.
Dường như không ngờ nàng lại nói ra những lời này, hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tiết Ninh đã quay đi.
Biểu cảm thoải mái trên mặt cũng biến mất.
Nàng thực sự không biết khi nói xong những lời đó hắn sẽ có tâm trạng như thế nào.
Có lẽ ngay cả khi ôn hòa, kín đáo, lành mạnh, sẵn lòng giúp đỡ nàng đến mức này, trong lòng hắn vẫn vì những điều nguyên chủ đã làm mà đề phòng, ghét bỏ nàng.
Vậy nên coi tất cả những gì nàng làm chỉ vì có mục đích mới làm.
Hắn và người khác như nhau, trong mắt không phải là nàng mà là người của quá khứ.
Dù thái độ nhã nhặn, trong lòng có thể cũng giống như người khác mà không thích nàng.
Điều này không sao, nàng cũng không phải thích hắn.
Bị sắc đẹp làm mờ mắt, đây là điều bình thường của con người.
Tần Giang Nguyệt là người chắc chắn sẽ chết.
Nàng tuyệt đối không thể thích hắn.
Tiết Ninh bỗng nhiên muốn hỏi: “Ngươi thật sự sẽ c.h.ế.t sao?”
Tần Giang Nguyệt không trả lời.
Hỏi cũng vô ích, phủ chủ và những người có thực lực cường đại đã để hắn ở đây, chắc là họ cũng không nghĩ ra cách khác.
Trong sách gốc, nhân vật này chắc chắn sẽ chết, nếu không thì mối quan hệ của nam nữ chính không thể tiến triển, làm sao hắn có thể có cơ hội sống?
Nhìn hắn im lặng, nàng biết câu trả lời là gì.
“Ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện như hôm nay xảy ra nữa.”
Tiết Ninh đi về phía cửa: “Trong lòng sư huynh nghĩ rằng tất cả những gì ta làm chỉ vì có mục đích. Dù trong lòng ta cho rằng ngươi là người tốt nhưng cũng không thể thích một người ghét bỏ mình. Chúng ta đều như vậy, thật là tốt.”
“Giờ không còn sớm, ngươi đã đỡ hơn thì nghỉ ngơi đi, ta phải đi tu luyện.”
Nàng nói xong thì rời khỏi, cửa phòng đóng lại, nàng đi đến bàn đá để nghiên cứu bí tịch.
Khi nàng ra ngoài, Tần Giang Nguyệt luôn nhìn theo bóng lưng nàng, tay dựa vào mặt bàn, móng tay đ.â.m sâu vào gỗ.
Chờ đến khi m.á.u chảy ra, cảm giác đau đớn truyền tới, mười ngón tay liên kết đại não mới hắn mới có thể trở lại thực tế, dời ánh mắt khỏi cánh cửa.
Nàng nói đúng.
Họ như hiện tại là tốt.
Dù hắn có ghét nàng hay không cũng không quan trọng.
Tình cảm hắn dành cho nàng, ngay cả chính hắn cũng không cần phải rõ ràng, cũng không cần nàng phải đáp lại.
Nàng không thích hắn cũng tốt, đó chính là điều hắn mong muốn khi nói những lời đó.
Chỉ là mong muốn thành hiện thực, hóa ra cũng không phải điều gì tốt đẹp.
Tần Giang Nguyệt gian nan nhịn xuống mùi tanh ngọt trong cổ họng.
*
Tiết Ninh ngồi bên bàn đá, chăm chú nhìn vào cuốn bí tịch được trải ra trên bàn.
Ánh trăng rọi lên người nàng, vì bản thân vẫn không biết chải đầu, nàng chỉ có thể để mái tóc rối bù xù của mình xõa xuống.
Rùa thần nhỏ quanh quẩn bên cạnh bàn đá lẩm bẩm nói điều gì đó, Tiết Ninh không hề thấy hứng thú nghe.
Chẳng qua chỉ là một tiên tử thôi mà gan lớn thật đấy, trước kia chỉ dám nói, giờ đây còn dám ra tay nữa chứ.
Đó là chân quân đấy, chân quân cao cao tại thượng không thể xúc phạm, nàng lại dám ra tay, thật là…
Thật là mạnh không ai bằng!
“Tiên tử, tiên tử ngươi nói chuyện với ta đi, đừng để một con rùa như ta vẫn còn hào hứng, ngươi chia sẻ với ta xem, lưng trần của tiên quân có cảm giác thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-57.html.]
Tiết Ninh nghe nhiều lời tục tĩu như vậy, đến câu này mới có chút phản ứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng lạnh lùng cúi đầu, nhìn rùa thần nhỏ đang vất vả ngước nhìn dưới bàn: “Mi là đực hay cái?”
Rùa thần nhỏ sững lại một chút, bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, nàng như thấy được sự e thẹn trên khuôn mặt rùa thần nhỏ?
Quá kỳ quái, Tiết Ninh không nhịn được run rẩy một cái, tâm trạng nặng nề cũng bị nó làm cho nhẹ nhõm đi một chút.
“Sao tiên tử bỗng nhiên hỏi chuyện này, trước giờ ngươi chưa bao giờ quan tâm đến điều này, ta... ta là con đực.”
“Ồ, đực · rùa.”
“? Tiên tử, là rùa đực, đảo ngược lại ý nghĩa hoàn toàn khác!”
“Mi còn biết đảo ngược là gì sao?” Tiết Ninh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Rùa thần nhỏ mở đôi mắt tròn xoe nhìn nàng: “Tiên tử, tuy ta không phải người, nhưng ngươi thật sự...”
“Được rồi.” Tiết Ninh cắt ngang lời nó: “Một con rùa đực như mi sao lại tò mò cảm giác lưng trần của chân quân Triều Ngưng làm gì?”
Rùa thần nhỏ vất vả bò lên đầu gối của nàng, theo cánh tay trườn lên vai, giương nanh múa vuốt: “Tiên tử, thẩm mỹ không phân biệt đực cái!”
Tiết Ninh xoa xoa tai đau vì tiếng hét của nó, nhấc nó lên rồi đặt xuống bàn: “Sau này đừng gọi ta là tiên tử nữa, gọi tên ta là được.”
Rùa thần nhỏ ngẩn người, một lúc lâu không nói gì.
“Nếu cảm thấy gọi đầy đủ họ và tên không tiện thì gọi ta là A Ninh đi.”
Trước khi xuyên sách, mọi người đều gọi nàng là Ninh Ninh, nhưng nàng không muốn mọi người ở đây gọi mình như vậy.
Điều đó luôn khiến nàng nhớ về quá khứ.
Mặc dù là quá khứ không vướng bận nhưng cũng vẫn là nhớ thương.
Dù rằng Tiết lão sư người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng Tiết tiên tử lại hoàn toàn ngược lại.
Ngay cả nhân vật trong sách là Bạch Nguyệt Quang dịu dàng mạnh mẽ lại đoản mệnh cũng ghét bỏ nàng.
Tay Tiết Ninh lật trang sách giật mình một chút, cố gắng xua tan suy nghĩ, chăm chú đọc sách.
Rùa thần nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: “A Ninh.”
Tiết Ninh khép hờ mắt, ngước mắt nhìn nó, hiếm thấy con linh thú này tỏ ra nghiêm túc.
“Sau này cũng đừng gọi ta là rùa thần nhỏ nữa, nghe xa lạ quá.”
Rùa thần nhỏ quay một vòng, đưa m.ô.n.g về phía nàng: “Ngươi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Quy đi.”
Nó không có tên, từ khi theo Tiết Ninh nó không được coi trọng, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, đặt tên gì chứ? Nó không dám nghĩ tới.
Tiết Ninh vươn tay gãi cái đuôi của Tiểu Quy làm nó hoảng sợ thu mình trở lại vào vỏ.
Tiết Ninh phì một tiếng cười: “Rùa ngốc.”
Tiểu Quy nghe vậy càng lùi sâu hơn vào trong vỏ.
Không xa bên cạnh, Tần Bạch Tiêu vừa luyện xong một bộ kiếm pháp, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của họ.
Dĩ nhiên hắn ta cũng nghe được họ bàn tán về lưng trần của huynh trưởng.
Ban đầu biểu hiện của hắn ta có chút vi diệu không vui, sau đó khi nói đến “A Ninh” và “Tiểu Quy”, vẻ mặt của hắn ta dần trở nên phức tạp.
Từ khi xuất hiện, Tiết Ninh đã không nói một lời với hắn ta, cũng không nhìn hắn ta.
Điều này hoàn toàn khác biệt so với trước kia, hầu như nàng luôn muốn dán người mình lên người của hắn ta.
Dường như thật sự nàng không thích hắn ta nữa.
Tần Bạch Tiêu thu kiếm vào vỏ, bước vài bước đến bên bàn đá, Tiết Ninh dừng động tác lật sách một chốc rồi tiếp tục, như thể chẳng có gì xảy ra, vẫn không để ý đến hắn ta.
Có vẻ như nàng vẫn còn giận hắn ta.
Còn khá là để bụng.
… Nói cũng phải, không phải nàng là người hay để bụng sao, vì để bụng nên mới không muốn gặp cha mình lần cuối.
Nhưng hiện tại, Tần Bạch Tiêu không dám nhắc đến những chuyện đó.
Dù chỉ một chữ hay nửa chữ cũng sợ người trước mắt sẽ điên lên.
Tần Bạch Tiêu không ngồi vào ghế đá bên cạnh nàng mà cầm kiếm ngồi xuống đất, phóng khoáng tự tại, là thái độ mà huynh trưởng hắn ta tuyệt đối không làm được.
Cuối cùng Tiết Ninh cũng chịu liếc mắt nhìn hắn ta.