Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh không để ý đến Tần Bạch Tiêu, hắn ta không thể tin nổi nhìn suốt cả quá trình, thấy nàng run rẩy vì lạnh rồi lại bước đi với bước chân nặng nề, ôm lấy hai cánh tay mà chạy trở lại.
Nước nhỏ xuống đất kéo dài suốt quãng đường, Tần Bạch Tiêu nhìn theo vệt nước, nghĩ đến cái đầu nàng lúc nổi lúc chìm, hắn ta không hiểu nàng, thật sự không hiểu, cuối cùng Tiết Ninh đã điên rồi sao? Hóa ra trước đây nàng chưa điên, bây giờ mới thật sự điên.
Theo Tiết Ninh trở lại sau núi, thấy nàng không hề quay đầu lại vào phòng, Tần Bạch Tiêu cũng không kịp hỏi tình trạng của huynh trưởng.
Hắn ta chợt nhận ra, e là hành động của Tiết Ninh có liên quan đến huynh trưởng.
Sau khi huynh trưởng bị thương nặng trở về, những đêm đầu, thân thể luôn lúc cực lạnh lúc cực nóng.
Phải nhờ sự hợp sức của các trưởng lão mới kiểm soát được tình trạng khiến cho sự thay đổi nhiệt độ không quá thường xuyên.
Nhưng Tiết Ninh đi ngâm mình trong nước, điều này lại có liên quan gì đến tình trạng của huynh trưởng? Có thể giúp được gì? Những cơn nóng kia không phải là cái lạnh có thể làm dịu được, chỉ có thể trông chờ vào sự chịu đựng của huynh trưởng mà thôi.
Trong căn phòng chỉ cách một bức tường, Tiết Ninh khóa cửa lại, không chút do dự cởi bỏ quần áo, chỉ mặc quần lụa và yếm rồi leo lên giường.
Trên người Tần Giang Nguyệt nóng đến kinh ngạc, cơ thể ướt đẫm của Tiết Ninh khi chạm vào hắn chỉ trong chốc lát đã trở nên khô thoáng.
Mái tóc ướt từ từ được sấy khô, chiếc yếm và quần lụa của Tiết Ninh cũng nhanh chóng khô lại, nàng ôm hắn vào lòng, làn da không chút ngăn cách của hai người sát lại với nhau, thân thể lạnh lẽo của nàng sau khi ngâm nước thật sự đã làm giảm bớt nhiệt độ nóng rực của hắn.
Bỗng nhiên, Tần Giang Nguyệt mở mắt.
Cơ thể và làn da mịn màng mềm mại tiếp xúc với nhau, ngay cả trong trạng thái mê man mà hắn vẫn duy trì sự cảnh giác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bản năng của hắn muốn hành động với nữ nhân đang tiếp cận mình, hắn không bao giờ tin chuyện nam nhân bị nữ nhân ép buộc, bởi vì dù trong hoàn cảnh nào, ngay cả khi không tỉnh táo, khi tiếp xúc với nữ nhân, cơ chế phòng vệ của hắn cũng sẽ thúc giục hắn tỉnh lại, không bao giờ chịu khuất phục.
Nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiết Ninh.
Mái tóc nàng rối bời, trên người chỉ mặc một chiếc yếm, lúc này đang ôm chặt lấy thân hình của hắn, thấy hắn mở mắt, dù cơ thể nóng như sắp bốc khói, nàng vẫn tỏ ra vui mừng.
“Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy tốt hơn không? Dường như không còn lạnh nữa, ta sẽ đi ngâm mình thêm một chút nữa, ngâm cho lạnh rồi lại đến giúp ngươi.”
Nàng dựa vào cánh tay cố gắng đứng dậy, Tần Giang Nguyệt cũng hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đồng tử hắn co lại, biểu cảm có lẽ là phức tạp nhất trong đời hắn.
Không đợi Tiết Ninh phát hiện, hắn vội vàng xoay người, kéo lấy nàng nhét vào trong chăn sau đó vội vàng xuống giường, dựa vào bàn để đứng vững, kiểm soát hơi thở hỗn loạn của mình.
Dáng đi của hắn không có quy tắc rõ ràng, mặc dù bề ngoài đã bình tĩnh tỉnh táo nhưng người vẫn hơi mệt mỏi và mơ hồ.
Con người là vậy, nhưng trái tim không phải như thế.
Trái tim hắn chưa từng rõ ràng đến thế.
Rõ ràng nhìn thấy triều dâng luân hãm.
Tiết Ninh bị nhét vào trong chăn, một lúc vẫn còn lơ mơ, nàng kéo chăn ra lộ đầu, ngồi dậy nói: “Sao ngươi lại xuống đấy? Có ổn không? Ngươi vẫn còn nóng lắm.”
“Trước tiên ngươi đừng nói gì cả.”
“...”
Không biết bao lâu sau, có thể rất nhanh, cũng có thể rất lâu, cuối cùng hắn lại mở miệng, giọng nói ngột ngạt, sự ngột ngạt không thể giải thích: “Ta là nam nhân.”
“Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Hắn bị bệnh, bị thương nặng, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa thực sự c.h.ế.t đi.
Tiết Ninh từ từ lấy lại tinh thần, nhận ra lý do tại sao hắn lại như vậy.
Nàng tìm chiếc áo của mình, cúi đầu từ từ mặc vào: “Biết. Trong cơn nguy cấp, ngươi giúp ta rất nhiều, còn cho ta ở lại đây, ta không thể nhìn ngươi đau khổ mà không làm gì được.”
“Khi Ôn Nhan ở đây, rõ ràng ngươi không muốn nhìn thấy ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-56.html.]
Ồ? Hắn vẫn nhớ chuyện này sao?
Tiết Ninh dừng động tác, sau một lúc mới nói: “Sau này ta suy nghĩ lại, lúc đó có lẽ vì phủ chủ. Dù sao ngươi cũng phải cho phủ chủ mặt mũi, không thể mãi từ chối ông ta được.”
Vai Tần Giang Nguyệt bỗng chốc thả lỏng.
Tiết Ninh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Ngươi không cần phải thấy áp lực, đối với ta điều này không tính là gì, ta thực sự không để những chuyện này trong lòng.”
Nàng nhìn bóng lưng của hắn, nhìn phần lưng trần đỏ ửng dưới mái tóc đen của hắn, đường nét mượt mà tuyệt đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, cảnh tượng đó như có nhiệt độ, nóng đến mức làm đau mắt nàng.
“... Ngươi còn nóng không? Nếu không nóng nữa thì mặc quần áo vào đi.”
Nàng đã mặc xong quần áo bèn cầm quần áo của hắn đưa cho hắn.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận được bước chân của nàng ngày càng gần, cũng cảm nhận được ánh mắt nàng đổ dồn về phía mình, hắn không thể lờ đi được.
“Cho ngươi.”
Cánh tay nàng đưa ra, dưới lớp vải màu mực là những ngón tay trắng nõn thon dài.
Ngón tay nàng hơi run rẩy, chính bản thân nàng cũng nhận thức được nên cố gắng kiểm soát không để lộ ra.
Tần Giang Nguyệt định tiếp nhận quần áo, nhưng Tiết Ninh đột ngột rụt tay lại, lơ đãng nói: “Hay là để ta giúp ngươi mặc? Nhìn ngươi có vẻ không có sức lắm.”
Nàng cũng không còn sức vì chạy đi chạy lại, hơn nữa còn ngâm mình nhiều lần, lần trước thì không sao vì đó là nước trong hồ Kính, nhưng lần này lại khác.
Nàng cảm thấy mình đang sốt, nếu không sao lại nóng đến thế, cả người ra mồ hôi đầm đìa.
Tiết Ninh nhìn mặt nghiêng căng thẳng của Tần Giang Nguyệt, hắn là người điềm đạm và lịch sự, dù nàng đã mặc xong quần áo, hắn vẫn không quay đầu nhìn nàng lấy một cái.
Hắn quá đẹp, đẹp đến mức nàng không thể cưỡng lại, Tiết Ninh từ từ nhịn thở, dang rộng đôi tay, phủ chiếc áo lót trắng lên vai hắn.
Ngón tay chạm qua lớp vải sát vào làn da hắn khiến nàng nhớ lại cảm giác khi hai người ôm chặt lấy nhau.
Nhìn vào bờ vai rộng của hắn, nàng bỗng muốn thử cảm giác tựa vào đó.
Nàng càng lúc càng gần, cho đến khi Tần Giang Nguyệt quay lại, mặc chiếc áo lót vào, chỉ vài động tác đã xong, buộc dây áo một cách đơn giản rồi lạnh lùng nhìn nàng.
Ánh mắt đó khiến nàng tỉnh táo trở lại.
... Cảm xúc mê muội, cảm xúc đã làm mờ lý trí của Tiết Ninh rồi!
Nàng đang làm gì thế này!
“Tiết Ninh.”
Tần Giang Nguyệt mở miệng, giọng nói bình tĩnh từ từ vang lên: “Dù ngươi muốn gì, cứ nói với ta là được.”
Hắn mặc chiếc áo giữa vào: “Ta là kẻ sắp chết, nếu còn có thể làm gì cho ngươi, miễn là không trái với nguyên tắc của ta, ta sẽ không từ chối, ngươi không cần phải làm đến mức này.”
“...”
“Thay vì lãng phí thời gian với ta, nói về chuyện “không thể nhìn thấy”, ngươi nên thành thật một chút thì hơn.” Có vẻ Tần Giang Nguyệt thực sự đang chờ đợi câu hỏi của nàng, thẳng thắn hỏi: “Muốn gì, ngươi cứ nói ra đi.”
Các cảm xúc tinh tế trong lòng Tiết Ninh chợt tan biến trong phút chốc.
“Ta không muốn gì...”
Nói dở câu, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng đến mức có phần tê dại của hắn, nàng biết có lẽ hắn không tin.
Dù là trong sách gốc hay người thật mà nàng quen biết, hắn vẫn luôn là người chỉ tin vào phán đoán của mình.
Tiết Ninh từ từ lùi lại một bước, tạo khoảng cách giữa họ.
“Nếu ngươi nhất định muốn biết ta muốn gì.” Nàng vỗ trán, sau khi suy nghĩ qua một loạt các bảo vật thần kỳ trong sách, nàng quyết định thôi mơ mộng, trở lại với thực tế và nói thật.