Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh không rõ cảm xúc khác lạ đó là gì, chỉ biết ngạt mũi đáp lại: “Lúc nãy ta chỉ nghĩ đến chuyện trả thù ngươi, quên mất mình không biết bơi.”

Nàng liếc nhìn quả bóng kỳ diệu: “...Cảm ơn.”

Lúc này Tần Giang Nguyệt đột nhiên nhìn về phía nàng, Tiết Ninh ôm chặt cánh tay hơn.

Nàng run rẩy ngước nhìn Tần Giang Nguyệt cao hơn một chút trong bong bóng, chỉ thấy mái tóc rối của hắn đẹp đến mê hồn, không biết rằng mình cũng vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, mắt không chớp nói: “Trả thù ta? Nói hay lắm, giống như ngươi của ngày xưa.”

Báo thù từng li ti, với người khác là như vậy, với hắn càng là như thế.

Như thể tra tấn hắn, nhìn hắn im lặng, nhìn hắn khuất phục, việc này khiến nàng vô cùng vui sướng.

Tiết Ninh mím môi, giải thích: “Chỉ là đùa thôi. Ngươi cười ta, ta cũng muốn ngươi nếm chút nước hồ…”

Nàng dừng một chút, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chủ yếu vẫn là muốn ngươi cũng ngâm mình trong nước hồ một chút, biết đâu ngươi sẽ khá hơn.”

Cuối cùng Tần Giang Nguyệt cũng dời ánh mắt đi, bộ đồ đen của hắn ướt sũng, m.á.u không ngừng chảy ra, vết thương đau đến mức khiến mặt hắn trắng bệch nhưng giọng nói vẫn bình thường.

“Nơi này không có ích gì cho ta.”

Tiết Ninh sững sờ.

“Ngay từ đầu đã vô dụng. Tay ta đã từng bị thương, nước hồ cũng không thể chữa lành cho ta huống chi là chuyện khác.”

Hóa ra hắn đã thử từ rất sớm sao?

Tiết Ninh ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của Tần Giang Nguyệt, nàng bất ngờ buông lỏng tay rồi tiến sát lại gần hắn.

Nàng bất ngờ tiến lại gần, Tần Giang Nguyệt chưa kịp phản ứng, khi nhìn lại, nàng đã ở bên cạnh hắn, tay níu lấy cổ áo hắn nhẹ nhàng kéo ra, nhìn thấy vết thương trên xương quai xanh tái nhợt.

Do bị ngâm trong nước hồ, Tiết Ninh cảm thấy cơ thể mình có nhiều sức lực hơn hẳn, sự suy yếu do phá bỏ tu vi đã tan biến.

Nhưng Tần Giang Nguyệt không những không có lợi ích gì, ngay cả vết thương trên xương quai xanh cũng do ngâm nước mà trở nên tệ hơn.

“...Xin lỗi.”

Nàng đau đớn chứ không phải mất trí, tất nhiên nhớ được mình đã làm gì khi không kiểm soát được bản thân.

Chỉ là tỉnh dậy, sau đó thấy hồ Kính, Tần Giang Nguyệt lại cư xử quá bình thường, nàng tạm thời lãng quên những chuyện đã xảy ra trước đó.

Tần Giang Nguyệt nắm lấy tay Tiết Ninh, mím môi nói: “Buông ra.”

Tiết Ninh không buông: “Ta không biết mình cắn sâu như vậy, có đau lắm không? Chúng ta lên bờ đi, nếu nước hồ không giúp được ngươi thì nên sớm băng bó, vết thương chạm vào nước chắc chắn đặc biệt đau...”

Tay bị hất mạnh, Tiết Ninh hơi ngạc nhiên, trong trạng thái hiện tại, vậy mà thật không ngờ Tần Giang Nguyệt vẫn có thể có sức lực lớn như vậy.

Trông hắn yếu ớt không chịu nổi, khi hất tay nàng ra lại khiến cổ tay nàng đau.

Nàng bị đẩy vào bức tường mềm mại của bong bóng, không sao cả, ngược lại là Tần Giang Nguyệt dùng sức khiến hắn ho khan dữ dội.

Do sự đụng chạm quá thân mật của nàng mà cả người hắn co rút, trước mắt bùng lên pháo hoa lỗi thời, cơn ho không thể làm dịu đi được chút nào.

Bong bóng bắt đầu nổi lên, họ nhanh chóng trở lại mặt hồ, tiếp tục đến bờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên cạnh hồ Kính, mặt đất toàn màu bạc trắng, bước lên mềm như đám mây.

Tiết Ninh bước ra khỏi bong bóng nước, đứng lên bờ, nhìn Tần Giang Nguyệt đang nắm chặt lấy ngực, vất vả để đứng vững.

“Nếu ngươi không sao rồi thì trở về thôi.”

Hồ Kính là cấm địa cách sau núi rất xa, Tiết Ninh không biết trong lúc nàng bất tỉnh, Tần Giang Nguyệt đã làm thế nào để đưa được nàng đến đây.

Chính bản thân hắn đã rất khó khăn lại còn phải mang theo một người nữa, vết thương nặng càng thêm nặng, trở nên yếu ớt như bây giờ quả là điều dễ hiểu.

Tất cả đều vì nàng.

Nàng lại còn kéo hắn xuống nước.

Tiết Ninh có chút tự trách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-54.html.]

Trước đây dù có bao nhiêu âm mưu toan tính, giờ đây không còn ai để ý nữa, nàng chạy đến bên cạnh hắn, hắn tránh né ánh mắt và cả bàn tay nàng.

“Ta giúp ngươi đi nhanh hơn.”

Tiết Ninh cố gắng thuyết phục hắn.

Tần Giang Nguyệt: “Ta có thể tự đi, ngươi đi sau lưng ta.”

“Tại sao?” Tiết Ninh nói: “Ta muốn đi bên cạnh ngươi, khi ngươi đứng không vững, ta có thể kịp thời đỡ ngươi.”

“Ở phía sau cũng được.” Hắn nhìn thẳng về phía trước, nhíu mày, trông có vẻ rất đau đớn.

Tiết Ninh cảm thấy khó chịu trong lòng, cứng đầu hỏi một câu: “Tại sao? Vì sao cứ một mực bắt ta đi phía sau? Không thể đi bên cạnh sao? Vậy ta sẽ đi phía trước.”

Nếu gặp ai cũng che chắn, người được coi là thiên chi kiêu tử biến thành bộ dạng này cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, vì vậy mới trốn đến sau núi chờ chết.

Tần Giang Nguyệt bỗng dừng bước, cuối cùng dời ánh mắt nhìn về phía nàng.

“Nhìn xem chính mình đi, Tiết Ninh, đừng hồ nháo.”

Tiết Ninh cúi đầu nhìn mình, bộ quần áo như lúc dưới đáy hồ, dính sát vào người, ướt đẫm.

“…” Cũng không sao, mình đang mặc áo yếm mà, sợ cái gì? Còn chẳng bằng bikini nữa là.

“Việc này dễ thôi.” Tiết Ninh định mở nhẫn Càn Khôn để tìm áo khoác ngoài, nhưng người mất hết tu vi hoàn toàn không thể mở được nhẫn Càn Khôn.

Tiết Ninh cảm thấy tim mình hơi nghẹn lại, thấy ánh mắt mệt mỏi của Tần Giang Nguyệt, nàng cắn răng, tiến lên một bước, dưới ánh mắt khó tả của hắn, cởi chiếc áo ngoài ướt sũng của hắn ra.

“Như thế này là được rồi.”

Nàng khoác chiếc áo ngoài ấy lên người mình, dù sao cũng ướt, thêm một chiếc cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, nàng hắt hơi một cái nhưng không để ý lắm, chỉ nhìn vào vết thương dữ tợn lộ ra từ cổ áo của Tần Giang Nguyệt.

“Nhanh về thôi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị bệnh mất.”

Dù nàng đã trở thành người phàm, nhưng không bị thương, bị bệnh cũng không sợ, mặc thêm một chiếc áo ướt cũng không thành vấn đề.

Nhưng với Tần Giang Nguyệt, mặc quần áo ướt lâu như vậy không phải chuyện tốt.

Nàng thắt chặt chiếc áo ngoài của hắn, nắm lấy cánh tay hắn, dùng vai đỡ hắn đi về.

Đường về phía sau núi thật sự rất xa, chưa đi được bao lâu nàng đã cảm thấy mệt mỏi, lạnh và hắt hơi một cái nữa.

Nàng như nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng.

“Nhắm mắt lại.”

Tiết Ninh sững sờ, bản năng nhắm mắt lại, chân bước nhẹ nhàng, cảm giác trời đất quay cuồng, nàng bản năng ôm chặt người bên cạnh, nghe thấy tiếng đau đớn kìm nén trong cổ họng Tần Giang Nguyệt.

Nếu đau đớn có tiếng động, chắc chắn sẽ là tiếng động ấy.

Nàng mở mắt ra, phát hiện hai người đã trở lại sau núi, kiếm Diệt Ma đã biến mất dưới chân họ, hóa ra là dùng kiếm bay về.

Tình trạng cơ thể của hắn chắc chắn không thể điều khiển kiếm, vừa đáp xuống đã không thể đứng vững.

Tiết Ninh muốn đỡ hắn nhưng bị hắn tránh né.

“Ta tự mình được.” Hắn thấp giọng nói: “Ngươi đi thay quần áo đi. Phương pháp tu luyện Mộc Linh Căn được để trên bàn đá bên ngoài cửa, theo đó mà tu luyện, có gì không hiểu ngày mai hãy hỏi ta.”

Đêm tối sâu thẳm, Tần Giang Nguyệt đứng thẳng người, bước nặng nề về phía cửa phòng.

Tiết Ninh nhìn về phía bí tịch trên bàn đá, hắn chắc hẳn đã sắp xếp mọi thứ từ trước rồi.

“Huynh trưởng?”

Chắc chắn Tần Bạch Tiêu đã nhận ra sự bất thường của Tần Giang Nguyệt, muốn hỏi điều gì đó nhưng tiếng đóng cửa đã ngăn hắn ta ở ngoài.

Tiết Ninh thực sự có thể hiểu tại sao Tần Giang Nguyệt không cho họ lại gần giúp đỡ.

Bây giờ hắn thật sự quá nhếch nhác, còn hơn cả lúc nàng mới đến sau núi.

Loading...