Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:34:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng chói lóa, lạnh như băng tuyết, Tiết Ninh không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng từ chối, Tần Bạch Tiêu sẽ không ngần ngại ra tay, không còn quan tâm đến chuyện nàng là nữ nhân hay không nữa.

Khi Tiết Ninh trở thành kẻ thù sẽ không còn phân biệt giới tính.

… Ai thèm ở lại đây chứ! Nếu không phải không có nơi nào để đi, cả thời cơ lẫn vận mệnh, sao nàng muốn ở lại đây chịu đựng sự khinh miệt của người khác chứ?

Tiết Ninh bực bội, nàng không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, thà rằng cá c.h.ế.t lưới rách, nàng không sống như thế này nữa!

Trước khi nàng mở miệng, kiếm của Tần Bạch Tiêu đột nhiên trở lại vào vỏ.

Không phải Tần Bạch Tiêu tự nguyện thu kiếm, cũng không phải vì khí thế của Tiết Ninh đã làm cho bảo kiếm trải qua trăm trận kia hoảng sợ, mà là Tần Giang Nguyệt đã đến, một mình hắn nhưng sở hữu một khí thế khiến cho kiếm của hắn ta phải kinh hãi mà ẩn náu, phía sau hắn là Ôn Nhan với vẻ mặt lo lắng.

Tần Bạch Tiêu ngây người quay đầu, có chút lúng túng dạt sang một bên.

Tần Giang Nguyệt tiến lên, không thèm nhìn em trai một cái nào.

“Huynh trưởng, ta...”

“Ta biết ngươi có ý tốt.”

Tần Giang Nguyệt hiếm khi ngắt lời người khác, luôn kiên nhẫn lắng nghe người ta nói hết lời, là một người nghe chuyện rất tốt, dù rằng số người có thể khiến hắn trở thành người nghe không nhiều.

“Nhưng Bạch Tiêu, Tiết Ninh là vị hôn thê của ta, nơi này cho đến khi ta thực sự c.h.ế.t đi vẫn là của ta.”

Lời nói của Tần Giang Nguyệt không dài, nhưng nói ra rất chậm và tốn sức.

Tần Bạch Tiêu muốn đỡ lấy hắn, hắn ta có thể cảm nhận sự yếu ớt của hắn, nhưng Tần Giang Nguyệt đã tránh né.

Hắn nhìn về phía Tiết Ninh: “Đến đây.”

Tiết Ninh cầm rùa thần nhỏ đã hạ tay xuống từ lúc nào.

Rùa thần nhỏ co ro trong ống tay áo của nàng, nhìn thấy bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm.

“Ta bảo nàng ở lại đây, không ai có thể đuổi nàng đi.”

Tiết Ninh không cảm thấy vui vẻ gì.

Nàng càng cảm thấy tâm trạng tồi tệ hơn.

“Có phải các ngươi nghĩ rằng ta thèm muốn ở lại đây lắm không?” Nàng lạnh lùng cười một tiếng, môi mím chặt, mắt dán chặt vào Tần Bạch Tiêu.

Tần Bạch Tiêu nắm chặt kiếm, bị ánh mắt của nàng làm cho có phần lo lắng.

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng, thấy nàng mở miệng, có thể đoán được nàng sắp nói lời tức giận muốn bỏ đi, sao nàng có thể đi được? Trong lòng hắn hiếm khi vì điều gì mà “nôn nóng”, khí huyết dâng trào, mắt trước mờ đi.

Khi đứng vững lại, hắn đã nắm lấy một bàn tay.

Trắng ngần, nhỏ nhắn, là tay của Tiết Ninh.

Nàng trông có vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ hắn sẽ đột ngột làm như vậy.

Hai người kia cũng đều sững sờ, Tần Bạch Tiêu suýt nữa thì để rơi kiếm xuống đất, Ôn Nhan thì sắc mặt tái nhợt, bước chân không tự chủ lùi lại.

“… Hơi chóng mặt, xin phép.”

Tần Giang Nguyệt nói một câu như vậy, coi như giải thích cho hành động của mình, nhưng bàn tay lạnh của hắn lại đặt trên lòng bàn tay nàng, tay lớn đến vậy, nói là đang đỡ nàng còn không bằng là đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Tim Tiết Ninh đập nhanh, nàng vô thức nhìn vào mắt hắn, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt hắn, che lấp đi biểu cảm của hắn.

Tim Tiết Ninh đập càng nhanh hơn.

Hắn cứ thế dắt tay nàng, qua sự ngượng ngùng của Tần Bạch Tiêu và tình huống xấu hổ của Ôn Nhan, cả hai đi về phòng.

Cửa đóng lại, chặn đứng những ánh mắt khác, Tiết Ninh vẫn không thể nào thư giãn được.

Tần Giang Nguyệt buông tay Tiết Ninh, dựa vào cửa thở hổn hển một lúc, nói: “Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không thất hứa, xin cho phép ta thực hiện lời hứa.”

… Đó là lời hứa đã đưa ra trước đó.

Quả nhiên là một quân tử, cũng là một người cứng đầu, từ miệng hắn chắc chắn không bao giờ hứa những gì mình không thể làm được, một khi đã hứa, hắn nhất định sẽ thực hiện, dù rằng vừa rồi nàng đã không còn mong đợi hắn thực hiện nữa.

Tiết Ninh mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Tần Giang Nguyệt, tất cả lời nói lại bị nuốt trở vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-43.html.]

Cuộc đối thoại tạm dừng, ngày mới bắt đầu trong sự khó nói của bốn người.

Tần Giang Nguyệt sức khỏe không tốt, phần lớn thời gian cần nằm trên giường.

Ôn Nhan rất yên tĩnh, cũng là người không yên phận, dọn dẹp xong bên ngoài lại vào trong dọn dẹp.

Mỗi lần Tiết Ninh và nàng ta ở chung một phòng, Tiết Ninh cảm thấy khó chịu như kiến bò trên chảo nóng, liên tục được nhắc nhở, nhìn kìa, nữ chính vẫn còn ở đây, Tần Giang Nguyệt cũng chắc chắn sẽ chết, nàng cũng chắc chắn sẽ c.h.ế.t thảm như trong sách vậy, dù quá trình có khác đi nữa cũng là cùng một kết cục.

Tiết Ninh khó chịu không thể tả, quyết định “Mắt không thấy tâm không phiền”, Ôn Nhan ở trong, nàng sẽ ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài, thấy khu vườn rau của mình đã biến thành một khu vườn hoa, nàng cảm thấy lòng tan nát.

Nàng quá khổ sở.

Thôi thì đi về phía sau yên tĩnh hơn một chút.

Ôn Nhan nghe thấy tiếng động, chú ý thấy Tiết Ninh đi về phía sau, cũng chủ động tránh né họ, một lúc lâu sau mới có chút ngơ ngác.

Thực ra nàng ta còn khó chịu hơn Tiết Ninh.

Nhìn Tần Giang Nguyệt và Tiết Ninh, nàng ta cảm thấy mình như kẻ thứ ba vô liêm sỉ, cố gắng xông vào giữa họ.

Nhưng nàng ta là người được ra lệnh tới đây, nếu cứ thế mà đi là phản bội lệnh của phủ chủ.

Trong lòng nàng ta cũng có phần không cam lòng, những cảm xúc này khiến nàng ta không có can đảm chống lại mệnh lệnh của phủ chủ.

Cho đến khi hai việc xảy ra.

Vào buổi trưa, Tần Giang Nguyệt tỉnh dậy, Ôn Nhan nấu một bàn đầy món nhưng hắn không hề có ý định động đũa.

Trong lúc Ôn Nhan với vẻ mặt đau khổ, định thu dọn đi, nàng ta bất ngờ thấy ánh mắt Tần Giang Nguyệt đổ dồn vào chén canh không mấy nổi bật.

Chiếc chén canh nhỏ chỉ đủ một người dùng, không phải Ôn Nhan chuẩn bị mà là Tiết Ninh vừa mới vội vàng để xuống rồi đi.

Nàng để xuống rồi đi, chẳng nói gì cả, Tần Bạch Tiêu sợ nàng đầu độc, định đổ chén canh đi, nhưng Ôn Nhan đã ngăn cản hắn ta lại.

Nàng ta vẫn còn nhớ lời sư huynh nói vào buổi sáng, Tiết Ninh là vị hôn thê của hắn, nơi này là của hắn, việc giữ lại hay bỏ đi, tất cả do hắn quyết định.

Rồi nàng ta thấy Tần Giang Nguyệt cầm chén canh, từng muỗng từng muỗng, rất chậm rãi uống hết canh.

Trên bàn đầy các món ngon, hắn không động đũa tới món nào khác, chỉ uống canh mà Tiết Ninh nấu.

Trước đây Ôn Nhan vẫn hay tranh đấu với Tiết Ninh, nhưng mọi cuộc tranh đấu đều do Tiết Ninh chủ động khơi mào.

Tiết Ninh thích nhất là dùng Tần Giang Nguyệt làm mồi nhử, biết nàng ta thích sư huynh nên cố tình làm khó dễ sư huynh, ép buộc sư huynh phải cúi đầu trước mặt nàng.

Nàng ta luôn không nỡ để sư huynh khó xử nên thường xuyên tự nguyện nhận thua, nhưng mỗi lần như vậy Tiết Ninh đều không vui.

Nàng chỉ biết dùng ánh mắt nhìn kẻ có tình, khiển trách họ vô liêm sỉ, kinh tởm.

Lúc ấy Ôn Nhan không để bụng, cũng không thấy cuộc chiến thắng thua là quan trọng, nhưng hiện tại thì không giống như trước nữa.

Đây thậm chí không phải là một cuộc tranh đấu, không hề có khói thuốc súng, nhưng nàng ta lại thua một cách triệt để.

Thậm chí nàng ta không có tư cách tham chiến.

Ôn Nhan rời đi với đôi mắt đỏ hoe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt đặt chén canh xuống, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên mặt bàn.

Lửa vẫn chưa đủ nhưng đã nhanh hơn trước.

Vào buổi chiều, Tiết Ninh ở sau nhà nghiên cứu về hoa vô căn, suy nghĩ xem có nên chuyển hướng tu luyện lại hay không.

Tần Bạch Tiêu ở phía trước canh chừng Ôn Nhan đang mất hồn mất vía.

Ôn Nhan đã từ chối vài lần, bảo hắn ta đi luyện kiếm, nhưng hắn ta thực sự không thể luyện kiếm khi thấy nàng ta buồn bã như vậy nên cứ cố chấp mà ở lại đây.

Ôn Nhan cảm thấy mình như một thảm họa, là một gánh nặng.

Thời gian của sư huynh không còn nhiều, thời gian chỉ dẫn Tần Bạch Tiêu càng ít, nàng ta còn ở lại đây làm phiền họ.

Nàng ta lại càng tự trách mình, khi chú ý thấy Tần Giang Nguyệt đi ra ngoài, trái tim nàng ta như vọt lên tới cổ họng.

Nàng ta sợ sư huynh thấy Bạch Tiêu không luyện kiếm sẽ không vui, nhưng Tần Giang Nguyệt thực ra không nhìn về phía họ.

Loading...