Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:34:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Bạch Tiêu lảng tránh ánh mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y cầm kiếm, không còn gì để nói, chỉ tiếp tục luyện kiếm.
Chân quân không ăn?
Dù là lần đầu tiên xuống bếp nhưng Ôn Nhan làm việc gì cũng tốt, điều này trong Tiên Phủ là điều dĩ nhiên ai cũng biết.
Chân quân cũng không phải người sẽ phí hoài tấm lòng người khác vì một vài món ăn không ngon.
Không tin ư? Xem các món Tiết Ninh nấu, chân quân không phải cũng ăn sao!
Tất nhiên đó là những gì nó thấy sau khi đến đây, trước đó có ăn hay không thì nó không biết.
Rùa thần nhỏ lợi dụng lúc hai người đang mải mê suy nghĩ, lén lút vào phòng của Tần Giang Nguyệt.
Bên ngoài thế nào không quan trọng, vừa vào trong phòng là lòng nó đã yên tĩnh lại.
Rùa thần nhỏ đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, định sẽ nói vài lời thay Tiết Ninh, dù sao nó cũng là linh thú của nàng, con không chê mẹ xấu mà!
Nhưng không ngờ, nó chẳng thấy gì cả.
Căn phòng trống không.
Chân quân đâu???
Chân quân to lớn của ta đâu???
Tiết Ninh ở phía sau vách núi đang dày vò bó hoa trước mặt. Nàng coi những bông hoa này như Tần Giang Nguyệt, ban đầu chỉ còn vài cánh, nàng nhẫn tâm nhổ hết chúng.
Cầm trên tay cành hoa khô héo, Tiết Ninh cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nàng bản năng quay lại, thấy một người mà nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp ở đây.
Nàng đã nghĩ có thể là rùa thần nhỏ đang điên cuồng.
Hoặc chỉ là vài loài bò sát hay côn trùng đang quấy rầy.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Tần Giang Nguyệt ở đây.
Trời đã tối, không chỉ ngạc nhiên vì hắn đến mà còn bởi hắn mặc một thân bạch y.
Ánh trăng chiếu xuống chiếc áo lụa bạc màu trắng và áo choàng bạc của hắn, mái tóc đen nhánh của hắn buộc gọn bằng ngọc quan nhẹ nhàng bay trong gió.
Khuôn mặt và khí chất của hắn quá tuyệt, vượt xa mọi người, ngay cả em trai ruột của hắn là Tần Bạch Tiêu cũng không thể sở hữu được khí chất độc đáo này, ngay cả lúc hắn đã c.h.ế.t cũng vậy.
Cái loại khí chất sạch sẽ có thần tính này Tiết Ninh không thể diễn tả chi tiết thành lời được.
Hắn đến đây để làm gì?
Nàng chưa quên việc ban ngày hắn đã thờ ơ với lời cầu xin của nàng, Tiết Ninh cắn môi dưới, dù sao hắn cũng không phải đến tìm nàng, không quan tâm đến hắn là tốt nhất.
Nàng quay lưng lại, tiến sát hơn về phía vách đá, nhìn xuống những đám mây đen cuộn trào bên dưới, tâm trạng vốn đã dịu đi giờ lại càng trĩu nặng.
Nàng giống như một con đại bàng cái thu mình trong góc khuất, lén lau nước mắt.
“Tiết Ninh.”
Dù không còn bước chân nào vang lên, Tần Giang Nguyệt đã lên tiếng, trong đêm tĩnh lặng, giọng nói của hắn rất trầm ổn và thanh bình như một làn gió nhẹ tạo nên sự tương phản lớn với cảm xúc thăng trầm của Tiết Ninh.
Gọi làm gì? Tiết Ninh cảm thấy việc không để ý đến người khác thật sự rất sảng khoái, không trách Tần Giang Nguyệt không thích để ý đến nàng.
Bây giờ nàng cũng sẽ không để ý đến hắn!
Tần Giang Nguyệt ho khan hai tiếng.
Hắn rất yếu, tránh Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan để đến đây đã tiêu tốn phần lớn sức lực của hắn.
Tiết Ninh không để ý, co mình trong góc, bóng lưng bé nhỏ của nàng co ro trông có vẻ đáng thương nhưng cũng rất… Đáng yêu.
Tần Giang Nguyệt một lần nữa gọi tên nàng, giọng nói lần này nhẹ hơn trước nhưng khiến Tiết Ninh rùng mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bản năng khiến nàng quay đầu lại, chỉ thấy Tần Giang Nguyệt đã bước tới gần sau lưng nàng, thân hình cao lớn bất ngờ ngã xuống, Tiết Ninh vội vàng đưa tay đỡ lấy, ôm trọn hắn vào lòng.
Hắn nhắm mắt lại, giơ tay lau đi vết m.á.u trên khóe miệng, vết m.á.u trên trán làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm buồn thảm và tái nhợt.
“Tiết Ninh.” Hắn gọi tên nàng lần thứ ba: “Ta đói.”
Tần Giang Nguyệt rất yếu, mắt khép hờ, hàng mi dày khẽ động, toàn thân hắn như vỡ vụn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-40.html.]
Nhưng khó có thể giải thích, dù hắn đã đến nước này, Tiết Ninh vẫn cảm thấy hắn có thể đánh bại một trăm người.
Dẫu hắn đã đến bước đường cùng vẫn có thể bình tĩnh nắm giữ tình thế, phút chốc có thể lật ngược thế cờ.
Một Alpha ngã xuống vẫn là Alpha!
Nhưng hắn nói gì? Đói sao???
Không phải nữ chính đã nấu cơm cho hắn rồi sao?
… Hắn không ăn?
Tiết Ninh sững sờ, tất cả những câu hỏi hiện lên trên khuôn mặt nàng.
Tần Giang Nguyệt dựa vào lòng nàng, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nàng và hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt nàng, dáng vẻ yếu ớt vô lực nửa c.h.ế.t nửa sống của mình thật xấu xí đến không thể tả.
Hắn dùng tay đỡ mình dậy, cố gắng đứng lên để trở về.
“Xin lỗi, đã làm phiền ngươi rồi.”
“…”
Hắn vẫn lịch sự như thường lệ.
Nhưng Tiết Ninh cũng không có ý định thật sự quan tâm hắn có đói hay không.
Nàng vẫn đang trong quá trình ghi thù.
Hắn muốn đi thì cứ đi, dù sao khi nàng rời đi vào ban ngày, hắn cũng không hề ngăn cản.
Gậy ông đập lưng ông.
Tiết Ninh quay lưng lại, chẳng buồn quan tâm đến Tần Giang Nguyệt thế nào.
Lúc này, rùa thần nhỏ chạy trở lại, thấy cảnh tượng này thì ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó ở trong Vô Tranh Tiên Phủ đã lâu, chỉ thấy ai đến tìm gặp chân quân Triều Ngưng, hiếm khi thấy Tần Giang Nguyệt chủ động đi gặp ai.
Người đó lại là Tiết Ninh.
Trước kia khi Tiết Ninh truyền âm như muốn phát nổ, Tần Giang Nguyệt nhiều lắm cũng chỉ trả lời một hai câu, sau đó thậm chí không hề trả lời nữa.
Hắn chủ động đến gặp Tiết Ninh, nhìn vẻ mặt của hai người dường như cũng không hài lòng lắm, rùa thần nhỏ thấy tiên tử của mình không hề quan tâm đến chân quân, móng vuốt của nó khẽ nhấc lên, chỉ muốn cho Tiết Ninh một cái ngón tay cái.
Quả nhiên là lợi hại.
“Chân quân như thế đã về rồi sao? Tiên tử, sắc mặt chân quân xấu quá, ngươi đến đỡ một tay đi!”
Rùa thần nhỏ liên tục ra hiệu cho Tiết Ninh, nhưng dường như Tiết Ninh cứng cổ không thèm để ý, rùa thần nhỏ không nhịn được thở dài, chẳng lẽ nàng thật sự muốn ngủ ngoài hoang dã?
Sắc mặt chân quân thật sự rất tệ, nhưng sắc mặt của nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
“Tiên tử ơi!”
Rùa thần nhỏ chạy đến bên cạnh Tiết Ninh, nhảy lên vai nàng, chỉ muốn chui vào tai nàng: “Không lẽ tiên tử định ở đây cả một đêm sao???”
Tiết Ninh hừ một tiếng: “Cảnh ở đây rất đẹp, ta rất thích, ta sẽ tu luyện ở đây một đêm.”
Rùa thần nhỏ suýt nữa cắn vào tai nàng: “Tiên tử, vết thương của ngươi chưa lành, sao tu luyện? Lại tu luyện cái gì? Ngươi quên rồi sao?”
Điều này quả thực nhắc nhở nàng, chuyện tu luyện của nàng vẫn còn bế tắc, không thể ở đây lãng phí thời gian, thời gian đang gấp, còn phải dựa vào Tần Giang Nguyệt, vị giáo sư đặc cấp này để dò đề.
Sớm phát tài cũng sớm rời khỏi nơi phiền phức này, một lần và mãi mãi.
Huống chi... hắn còn là kẻ sắp chết.
Người trong truyện gốc ai nấy đều ngưỡng mộ là Bạch Nguyệt Quang, đến khi Tiết Ninh tới nơi này thì cứ thấy có chút không ổn.
Thôi đi, chỗ này không ổn nhất chính là nàng.
Tiết Ninh đứng dậy: “Ngươi nói đúng.”
Rùa thần nhỏ thực sự đã khuyên nhủ không sai, nhưng không mấy hy vọng Tiết Ninh sẽ nghe theo.
Dẫu việc bảo nàng trở về cũng vì lợi ích của nàng, nhưng tiên tử thực sự đã bị uất ức, không trở về thì thôi, tệ nhất cũng chỉ là nó phải vất vả chút, giúp tiên tử chữa trị thương tích... chờ đã, tiên tử nói gì?
Nó ngạc nhiên nhìn Tiết Ninh có thể gập người đi về phía trước, mặt không biểu cảm đến trước cửa căn nhà.
Ngay khi nàng xuất hiện, Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan lập tức dừng lại hành động của mình, cố ý hay vô tình nhìn chằm chằm vào nàng.