Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:34:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thực ra ta cũng không biết.”

Tiết Ninh bỗng nói: “Những việc ta không biết còn nhiều lắm, nhiều như sao trên trời, đếm cũng không xuể.”

“Kiểu tóc trước đây chải rất lâu, cũng chẳng bao giờ tháo ra, bao nhiêu năm như một ngày. Hiện tại tháo ra thì không thể phục hồi, đành bỏ không chải nữa.”

Nàng tụ tóc dài về một bên ngực, cúi đầu bện tóc.

“Bện một cái tóc đơn giản thôi, dù sao chỗ này cũng chẳng có mấy người.”

Tần Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn Tiết Ninh bện tóc.

Tay nàng rất khéo, dù không biết chải những kiểu tóc phức tạp của nữ nhân, nhưng bện tóc lại rất giỏi, các kiểu tóc nhỏ khác nhau không là gì, nhưng hiện tại không có nhiều thời gian, nàng chỉ bện một cái để lệch một bên, không vướng là được.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Tần Giang Nguyệt, hắn có một sức hút đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh hắn, lòng nàng như chiếc cối xay gió, không kìm lòng được mà theo hắn quay mãi.

“Đêm qua ta thử suốt một đêm, hoa đó chẳng có phản ứng gì cả.”

Tiết Ninh lấy ra bông hoa Tần Giang Nguyệt đã đưa, cánh hoa đã bắt đầu tàn úa, trông rất héo rũ.

“Vì vậy ta muốn thử cái khác, vừa đúng lúc lấy ngay mấy cành dây leo, không phải cố ý không nghe lời ngươi, ta tưởng chỉ là ngươi không cho ta đốt chúng mà thôi.”

Nàng giải thích vấn đề ban đầu.

Quả thật là không giống như trước đây chút nào.

Nói là muốn thay đổi thì thực sự đã thay đổi.

Đây có còn là người luôn ăn nói không giữ lời, nói dối như trước kia không?

“Ta sẽ thử lại, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiết Ninh đứng dậy tới, đẩy chiếc xe lăn đến bên giường, cúi người định giúp hắn lên giường.

Tần Giang Nguyệt đồng ý.

Hắn không nói gì về việc không cần nghỉ ngơi, bởi hắn biết rõ rằng Tiết Ninh đẩy xe lăn tới, tức là dù hắn nói gì đi nữa, nàng cũng sẽ bắt hắn nằm xuống.

Điều này không quan trọng, dù sao ở đâu cũng chỉ là ngẩn ngơ, nằm xuống thì nằm.

Tần Giang Nguyệt nằm trên giường, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng, so với lúc mới gặp, dường như hắn càng trở nên im lặng hơn.

Tiết Ninh có chút không chịu nổi không khí u ám nặng nề này.

Nàng lại nhìn hắn một lúc, quay người định bỏ đi nhưng bỗng nhiên tay áo bị ai đó nắm lấy.

Nàng ngạc nhiên quay lại, Tần Giang Nguyệt nhìn nàng bằng ánh mắt thờ ơ: “Vết thương của ngươi, hôm nay không được dùng linh lực nữa.”

… Ồ, phải rồi, tối qua bị phản phệ.

Tiết Ninh nhăn mày, có chút không vui: “Ta còn muốn thử lại…”

Sự tàn tạ của cánh hoa lúc nào cũng nhắc nhở nàng về sự bất lực của mình, ngay cả một khúc gỗ đứt cũng có thể phản phệ nàng, nàng thực sự không thể đợi để chứng kiến sự thay đổi.

“Tu luyện nhất định không nên vội vàng.” Tần Giang Nguyệt từ từ buông tay áo của nàng: “Nhưng đây chỉ là lời khuyên của ta, ngươi có thể không nghe.”

Nhắc nhở xong, nhiệm vụ của hắn cũng coi như đã hoàn thành, Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, thực sự không thể ngủ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Cô nương bên giường bỗng nhiên dừng lại một lúc,sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh giường.

Bên trong tay áo rộng của Tần Giang Nguyệt, ngón tay từ từ cử động.

“Vậy thì cứ từ từ thôi, ta sẽ ở đây chữa thương.”

Chỉ một ngày thôi mà, tổng cộng cũng chưa qua mấy ngày, còn có một tháng nữa, chờ thêm một chút cũng không sao.

Nhưng việc chữa thương này nàng cũng không biết làm, vụng về dựa vào đầu giường, tay nắn nót cố gắng dùng bản năng để kết ấn, mãi mà không thành công.

Có lẽ nguyên chủ cũng không giỏi chữa thương, từ khi sinh ra đến lúc chết, cơ thể luôn yếu ớt, nhưng ngoài lúc c.h.ế.t ra chưa từng bị thương ngoài da, chỉ là bản thân yếu đuối mà thôi, tự nhiên cũng không cần phải chữa thương.

Sau khi Tiết Tông chết, nàng vùng vẫy giữa trời đất, không ai muốn dạy nàng nữa, cho dù có người muốn dạy thì nàng cũng không muốn học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-37.html.]

Tiết Ninh nản lòng buông tay, vừa định bỏ cuộc, người kia dùng bàn tay thon dài như ngọc vươn tới, nửa ngồi dậy, nghiêm túc giúp nàng kết ấn.

“Thế này.”

Giọng nói của hắn hơi khàn, còn khàn hơn cả Tiết Ninh, chỉ với một chút thương tổn Tiết Ninh đã đau đến khó chịu huống hồ gì là hắn.

Có lẽ Bạch Nguyệt Quang trong sách chính là phải chịu đựng những điều mà người bình thường không chịu đựng nổi.

“Nhớ chưa?”

Giọng nghi vấn vang lên bên tai, Tiết Ninh vội vã nói: “Nhớ rồi.”

Tần Giang Nguyệt định buông tay, nhưng bị Tiết Ninh nắm chặt.

“Ta thử xem, nếu có chỗ nào không đúng, ngươi lại giúp ta chỉnh sửa.”

Tiết Ninh nói như vậy, không dám nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn vào tay hai người.

Tần Giang Nguyệt từ từ kéo tay ra, đồng ý: “Được.”

Trái tim Tiết Ninh bỗng dưng đập rất nhanh, trong chốc lát toát mồ hôi, dù là người thông minh, trí nhớ cũng còn tốt nhưng bỗng chốc trở nên kém cỏi.

Sai lầm vài lần, Tần Giang Nguyệt đều chỉnh sửa cho nàng, ngón tay hai người lạnh nóng xen kẽ, thỉnh thoảng chạm vào nhau, Tiết Ninh đột ngột đứng dậy.

“Ta, ta tự thử lại.”

Nàng quay lưng lại, trượt xuống chiếc đệm trên sàn, co ro ở đó không chịu quay đầu lại.

Tần Giang Nguyệt nhìn vào ngón tay mình một lúc, từ từ nằm xuống, nhắm mắt không nói không rằng.

Hắn từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ cảm xúc sinh động nào như Tiết Ninh.

Cảm xúc của hắn cũng giống như bản thân hắn, như thể sắp c.h.ế.t đi.

Tiết Ninh ngồi khoanh chân trên chiếu, đăm đăm nhìn vào đôi tay mình, tự hỏi mình đang làm cái gì.

Học cách chữa thương tử tế không tốt sao, chạy đi làm gì, chạy đi lại càng tỏ ra lo lắng, rõ ràng nàng cũng không nghĩ ngợi lung tung gì cả.

Lén lút quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt người trên giường dường như đã ngủ, từ ngày đầu tiên đến sau đây cho đến hiện tại, điều duy nhất khiến hắn không giống như phàm nhân có lẽ là không có nhu cầu sinh lý bình thường.

Hắn vẫn ăn uống một số thứ nhưng không có ba nhu cầu cấp bách, có lẽ đây là một chút nhân từ duy nhất mà thiên đạo dành cho vị kiêu tử này, cho phép hắn trong giai đoạn cuộc đời tươi đẹp nhất vẫn có thể giữ một chút mặt mũi.

Tiết Ninh đứng dậy, từng bước đi về phía giường, môi khô khóc đầy sự nóng lòng muốn nói điều gì đó, nàng biết hắn không ngủ.

Nhưng lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy tiếng Tần Bạch Tiêu bên ngoài ngạc nhiên gọi “Sư tỷ”.

Tiết Ninh như tỉnh mộng, nhớ lại nữ chính.

Yên tĩnh vài ngày, nàng tưởng rằng nữ chính sẽ không đến nữa, mình đã thành công chứng minh cốt truyện có thể thay đổi nhưng không phải vậy.

Tiết Ninh nhìn ra ngoài qua kẽ hở cửa sổ, Ôn Nhan mặc một thân màu trắng đứng trước mặt Tần Bạch Tiêu, sắc mặt lạnh như trăng lạnh, nếu Nguyệt cung thật sự có Thường Nga tiên tử thì nàng ta chính là hình mẫu ấy.

“Ta đến đây để chăm sóc sư huynh.” Ôn Nhan rũ mắt, tỏ ý mình đến với mục đích này.

Tần Bạch Tiêu không biết mình đang cảm thấy thế nào, dừng lại một lát mới nói: “Trước đây huynh trưởng đã nói không cần sư tỷ đến đây nữa.”

Ôn Nhan đối với những người khác ngoài Tần Giang Nguyệt đều lạnh lùng: “Sư huynh đã nói vậy, nhưng lần này không phải do ta tự ý tới.”

Tần Bạch Tiêu sững sờ.

Thời gian quay trở lại nửa tiếng trước.

Ban đầu Ôn Nhan bị giam ở Tư Các suy ngẫm, bất ngờ được người ta đưa ra để đi gặp phủ chủ.

Nàng ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt đầy ghen tị và bất an của Mộ Văn khi nàng ta rời đi, sau khi gặp phủ chủ, nàng ta đã muốn cầu xin cho Mộ Văn nhưng Mộ Không Du không nghe một lời nào mà chỉ ra lệnh.

“Ngươi đến sau núi cùng Tiết Ninh chăm sóc Giang Nguyệt, phải để mắt đến nàng ta, đừng để nàng ta lại làm loạn.”

Lúc đó Ôn Nhan đã sững sờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng nàng ta dù luôn muốn thử lại nhưng không thể tự mình quyết định, nếu còn bị từ chối một lần nữa, có thẻ nàng ta sẽ không thể đến đó thêm lần nào nữa.

Giờ đây không những án phạt được giải trừ sớm mà còn có thể như ý nguyện, quả thực như màn trời chiếu đất.

Loading...