Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:34:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt im lặng.
Dường như nàng luôn như thế, thường xuyên đáp lại không đúng chủ đề, nói ra những điều hắn không ngờ tới, cũng không giống như những điều mà Tiết Ninh nên quan tâm.
Hắn không nghĩ rằng nàng thật sự quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mình, có lẽ thật sự giống như cách nàng đã thể hiện, khi cha nàng qua đời, nàng vẫn vì chuyện này mà khai thác những thứ có thể khai thác từ hắn, không cần phải thỏa hiệp nên đã đi theo con đường đó đến cùng, thậm chí còn càng ngày càng tệ hơn.
Bây giờ hắn cũng sắp chết, sau này không còn ai để dựa vào, không còn lựa chọn nào khác nàng chỉ có thể thỏa hiệp và thay đổi bản thân.
Mắt hắn hoa lên, khi nhìn kỹ lại thì thấy Tiết Ninh đã tiến gần hơn, đang nghiên cứu vết m.á.u trên trán hắn.
Ngón tay ấm áp của nàng chạm vào trán Tần Giang Nguyệt, hắn bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y vào thành ghế.
“Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Có cần dùng thuốc gì không?”
Nàng hỏi một câu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn từ khoảng cách gần, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đồng tử của Tần Giang Nguyệt màu hổ phách, gần giống màu trà.
Tiết Ninh nhìn vào mắt hắn, nghĩ đến những chiếc lá rụng màu vàng của mùa thu, những hoang mạc cằn cỗi không một bóng người, nhưng gần nhất có lẽ là màu của một loại rượu nào đó.
Thậm chí nàng còn ngửi thấy một mùi hương say đắm nhẹ nhàng.
Nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên, nàng nhanh chóng rút lui, vì hành động vội vã này mà một đoạn trâm tóc bị gãy và vài chiếc lá khô giữa tóc rơi xuống.
Những chiếc lá đã vàng úa một nửa, được Tần Giang Nguyệt đỡ lấy bằng tay, Tiết Ninh nhìn vào lòng bàn tay tái nhợt của hắn, vô thức sờ lên búi tóc của mình.
Không xong rồi, nàng đã quên không kiểm tra mình trông như thế nào đã vội vàng gặp Tần Bạch Tiêu, điều đó còn đỡ, nhưng gặp Tần Giang Nguyệt…
“Ta đi thu xếp lại một chút.”
Nơi đây chỉ có một căn phòng, Tiết Ninh đành phải dùng chiếc gương duy nhất trong phòng để chỉnh trang lại.
Chiếc gương đó là loại gương đồng thông thường, khó mà soi rõ người khiến Tiết Ninh chỉ nhìn vào đã thấy chóng mặt.
Đêm qua linh lực cạn kiệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nàng không thể tạo ra một chiếc gương bằng nước để soi nên đành phải chấp nhận.
Kết quả của việc “chấp nhận” là mặt đã lau sạch nhưng mái tóc thì khó mà chải.
Từ khi xuyên sách đến nay, nàng chưa từng xõa tóc, chỉ dùng pháp lực để làm sạch, bởi vì một khi tháo ra thì nàng không biết cách chải lại.
Bây giờ đành phải tháo, lại không có linh lực để làm sạch, nàng chỉ có thể dùng cách thức cổ điển nhất để gội đầu.
“Rùa nhỏ!”
Rùa thần nhỏ còn mệt mỏi hơn cả nàng.
Nó với vẻ nghi ngờ nhận ra ánh mắt “đi lấy nước” của nàng, bốn chân đang đi của nó có phần lảo đảo.
Tần Giang Nguyệt vẫn luôn đứng một bên nhìn nàng vật lộn.
Rửa mặt, gội đầu, cố gắng lau khô tóc nhưng do tóc quá dài và dày nên thất bại, chỉ có thể để tóc không nhỏ giọt nước.
Nhìn quần áo trên người bề bộn, Tiết Ninh quay đầu nhìn lại, Tần Giang Nguyệt lúc này đã rời mắt đi chỗ khác, sau khi cuộc nói chuyện bị gián đoạn, hắn không có ý định khởi động lại, không phải là người kiểu nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Tính cách này rất tốt, không phiền phức, nhưng đặt vào người hắn hiện tại thì có vẻ hơi quá cô đơn và lặng lẽ.
Tiết Ninh mím môi, lại hy vọng hắn hỏi lại một lần nữa.
Nàng bỗng chạy đến trước mặt Tần Giang Nguyệt, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, đôi mắt dường như đã mất hứng thú với mọi thứ giờ đây lại đổ dồn về phía nàng.
Tiết Ninh vắt tóc dài lên vai, tay ôm váy áo, nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn.
“Giúp ta chọn quần áo nhé?” Tiết Ninh nghiêm túc nói: “Vì đã quyết định thay đổi thì phải làm mới từ đầu đến chân. Ta định làm mới kiểu tóc, thay một y phục, thử một phong cách trước giờ chưa từng thử. Ngươi rảnh rỗi như vậy, giúp ta được không?”
Dường như lúc nào nàng cũng bận rộn, có vô số việc để làm.
Ở chung một mái nhà với Tiết Ninh, Tần Giang Nguyệt cũng có vô số việc để làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-36.html.]
Hắn bị buộc phải xem một màn trình diễn thử đồ, khi xem đến chiếc cuối cùng, hắn tự hỏi tại sao phụ nữ lại có nhiều quần áo đến thế?
Hắn nhớ lại ở “nhà” của mình trên Cô Nguyệt Phong cũng có vài phòng tủ đựng quần áo, hơn nữa hắn thấy điều đó khá bình thường.
Thậm chí còn cảm thấy quần áo của Tiết Ninh còn ít, không những ít mà mỗi cái cũng giống nhau, màu sắc cũng tương tự, đều là màu trầm nghiêm, đen, xanh lam đậm, xanh lục đậm thay đi thay lại cũng chẳng khác biệt là mấy.
Cái duy nhất hơi khác biệt là một chiếc y phục màu tím khói, ngoài ra là chiếc áo khoác màu bạc, trang trí trên váy vẫn rất ít, hoa văn cũng không có gì đặc biệt, nhưng so với những cái khác, ít ra nó cũng phù hợp với nhan sắc của nàng.
Đó là chiếc cuối cùng, khi nàng mặc nó bước ra, Tần Giang Nguyệt nhăn mày.
“Trông không đẹp sao?”
Tiết Ninh nghĩ rằng hắn nhăn mày là vì thấy nó xấu, quay người định cởi ra, nhưng lúc này Tần Giang Nguyệt mới mở miệng sau một hồi im lặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đi chải đầu đi.”
Hắn lại chọn không trả lời câu hỏi mà chỉ ra lệnh cho nàng làm việc khác. Khi Tiết Ninh cầm lược, nàng mới nhận ra rằng hắn thực sự thấy nó đẹp.
Đẹp mà lại nhăn mày?
Vậy khi cảm thấy xấu hoặc không hài lòng hoặc không vui, hắn lại tỏ ra dịu dàng từ tốn sao?
Tiết Ninh qua tấm gương đồng mờ ảo nhìn về khuôn mặt đang phản chiếu trên gương của Tần Giang Nguyệt, nam nhân bình tĩnh tự chủ ngồi đó, lưng thẳng tắp, quanh thân hắn như tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, dù qua gương đồng vẫn cảm nhận được ánh sáng huy hoàng, như một bức họa của thần tiên.
Tiết Ninh bỗng nhiên rất muốn thấy hắn cầm kiếm một lần nữa.
Nàng nghĩ về lần đầu tiên gặp hắn.
Đúng là “Ngọc bào trường kiếm kham phong lưu”.
“Sư huynh.”
Nàng đột nhiên lên tiếng.
Chú ý thấy Tần Giang Nguyệt liếc mắt nhìn sang, Tiết Ninh nắm chặt cái lược, nhìn hắn qua gương đồng mờ ảo.
“Gương quá mờ, ta không thể nhìn thấy gì hết, ngươi có thể giúp ta chải đầu không?”
So với những yêu cầu trước kia mà Tiết Ninh đưa ra với Tần Giang Nguyệt, việc chải đầu thực sự không đáng kể.
Nhưng việc chải đầu so với những chuyện khác, trong sự tầm thường lại còn có thêm một chút mập mờ.
Hai người nhìn nhau trong chiếc gương đồng mờ ảo, rõ ràng là chẳng thấy rõ gì cả, nhưng trong lòng lại như bị một hòn đá đè nặng, thậm chí có một khoảnh khắc Tiết Ninh cảm thấy không thở nổi.
Nàng vội vàng tránh ánh mắt, hơi tức giận với bản thân vì sao lại bất chợt đưa ra yêu cầu như vậy, thật không hiểu mình đang nghĩ gì.
“Ta đùa đấy…”
“Ta không biết.”
Hai người gần như trả lời cùng một lúc.
Tiết Ninh ngẩn người, nói: “Sư huynh không biết ư… Sư huynh cũng có việc không biết sao?”
Đây là lần thứ hai nàng nói câu tương tự.
Lần trước cảm thấy hắn không có việc gì không biết, lần này cảm thấy hắn không nên có việc gì không biết.
Tần Giang Nguyệt im lặng một lúc mới nói: “Gần đây ta cũng vừa phát hiện, trên đời này có rất nhiều việc ta không biết làm.”
Tiết Ninh quay đầu lại.
Tần Giang Nguyệt dựa ngồi trên chiếc xe lăn, tư thế tự nhiên không gò bó, nhưng so với lúc ngẩng cao đầu để n.g.ự.c trần lại càng thêm vài phần u sầu.
Dường như da thịt và linh hồn của hắn sắp thối rữa, người nhìn có vẻ dịu dàng kín đáo lại càng thêm chút quyến rũ đen tối tan vỡ.
Chỉ khi hai người bên nhau, hắn hiếm khi cười, so với hình ảnh sư huynh dịu dàng mạnh mẽ trong ký ức của người khác, ở trước mặt nàng, hắn gần như là lạnh lùng.