Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chân quân, cứu mạng!” Rùa thần nhỏ bị Tiết Ninh đe dọa, tâm hồn không yên ổn được trong một thời gian dài.

Tần Giang Nguyệt nhìn Tiết Ninh một lúc lâu, nói: “Nếu ngươi từ bỏ đạo kiếm, phải bắt đầu lại từ đầu, thời gian gấp gấp, tốt nhất là bắt đầu ngay bây giờ.”

“Gấp đến nỗi không cho ta ăn một bữa cơm sao?” Tiết Ninh trông rất thư thái: “Ngươi chắc chắn rằng bụng đói sẽ có sức lực dạy ta sao?”

Tần Giang Nguyệt: “Chắc chắn.”

“Vậy thì ta không chắc bụng đói có thể tập trung học hành.” Tiết Ninh vẫn còn ngồi xổm, nàng vừa quay đầu lại, mái tóc đen nhánh như lông vũ quét qua, nở nụ cười đầy ý vị: “Con người là sắt, cơm là thép, thân thể là vốn liếng của cách mạng, mọi người cùng bảo vệ nhau nhé.”

Tần Giang Nguyệt không nói gì.

Đôi giày bị cái gì đó chạm nhẹ, lời của rùa thần nhỏ do dự truyền đến: “Chân quân, ta nghĩ tiên tử nói đúng.”

Miễn là nàng không nhắc đến chuyện ăn canh ba ba thì mọi thứ đều đúng.

Tần Giang Nguyệt tiếp tục im lặng.

Hắn lặng lẽ nhìn Tiết Ninh phân loại nguyên liệu và bắt đầu nấu nướng.

Đó là một quá trình tràn đầy sức sống.

Khói bếp nghi ngút, mùi thơm của bữa ăn kích thích tới tận lòng người, mọi thứ đều tràn ngập hương vị của đời thường, là trải nghiệm mà hắn chưa từng có từ nhỏ đến lớn.

Đối với một thiên tài tu luyện từ ba tuổi, năm năm tuổi đã lên Trúc Cơ, dù là trước khi tích cốc, hắn cũng chỉ uống sương tiên, thỉnh thoảng mới ăn vài món bánh ngọt tinh xảo.

Cơm trắng trong veo được đựng trong bát gỗ, tối nay có nguyên liệu, Tiết Ninh nấu ba món mặn một món canh, hai người cùng một rùa ăn.

Thật kỳ diệu chính là, rùa thần nhỏ cũng có riêng bát đũa của mình, do Tiết Ninh ngẫu nhiên làm ra, khu rừng sau nhà thiếu thứ gì cũng được, chỉ không thiếu cây cối thực vật, trước đây nàng dự định dùng làm củi, sau đó nàng tùy tiện dùng Mộc Linh Căn để làm ít bát đũa.

“Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi.”

Tiết Ninh vừa chuẩn bị xong đã bắt đầu ăn, có thể thấy rằng tâm trạng của nàng rất tốt, thoáng đãng và vui vẻ, chẳng hề nhớ lại những bất công mà mình phải trải qua trong hôm nay, mắc kẹt trong không gian hẹp đó.

Hoàn toàn khác với quá khứ.

Trước mắt có bóng tay đung đưa, Tần Giang Nguyệt nhìn qua, Tiết Ninh nhìn hắn rồi nói: “Nếu không ăn bây giờ thì sẽ hết đấy, con rùa này tuy nhỏ nhưng ăn rất nhiều.”

Tần Giang Nguyệt bèn phát hiện, rùa thần nhỏ kia đã gần như ăn sạch món ở đĩa trước mắt.

Tiết Ninh sợ hắn không có gì để ăn, đặc biệt gắp ra một ít bỏ vào một đĩa riêng.

Thịt gà mềm mại, rau cải trắng xốp hình con thỏ ngọc, Như Ý cuộn cùng với canh rau sạch màu trắng sữa.

Tất cả đều là món ăn thơm ngon hấp dẫn.

Hắn nhếch môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngược lại, Tiết Ninh nhanh chóng đặt bát đũa xuống, đứng dậy nói: “Ta ra ngoài xem củi, sao cảm thấy thiếu đi nhiều vậy.”

Nói xong nàng bèn ra khỏi cửa, nàng vừa đi, rùa thần nhỏ ăn càng thả ga hơn: “Chân quân mau ăn đi, ai ngờ tiên tử không ra gì nhưng nấu ăn lại rất ngon, người đừng sợ, ta đã ăn mấy bát rồi, rất an toàn!”

... Nó nhập vai rất nhanh, hoàn toàn không để ý việc Tiết Ninh dùng nó để thử món ăn.

Tần Giang Nguyệt chợt nhíu mày, đầu ngón tay trắng ngần nhấc bát gỗ, từ từ đáp một tiếng.

“Được.”

Ngoài căn nhà, hương thơm của bữa ăn lan tỏa, Tiết Ninh sau khi no nê đã ra ngoài, không lơ đễnh mà đi kiểm tra đống củi phía sau.

Tần Bạch Tiêu đang tập kiếm, nhìn căn nhà ấm áp ánh nến, ngửi mùi thức ăn đã lâu không thấy, cảm thấy mình là người cô đơn nhất thế giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-31.html.]

Tiết Ninh không quan tâm đến cảm xúc của người ngoài.

Nàng tập trung đếm số củi của mình, rồi phát hiện ra thật sự thiếu, còn thiếu một nửa!

Những ngày này nàng chẳng nấu nướng gì nhiều, sao lại thiếu đi nhiều củi thế này?

Ai lại gan lớn đến mức dám đến nơi của Tiết Ninh mà trộm củi?!

Nghĩ như vậy, Tiết Ninh lập tức quay về để tố cáo: “Tần Giang Nguyệt, củi của chúng ta bị người ta trộm mất rồi!!”

Nàng chỉ vào ngọn lửa vẫn còn cháy trong lò chưa kịp thu dọn, phía trên vẫn còn hơi ấm từ nồi canh còn sót lại.

Tần Giang Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc như thể trời sập xuống của nàng, nghe nàng nói “chúng ta”, từ từ đặt chiếc bát xuống.

“Ta sẽ đi xem.” Hắn đành phải nói vậy.

Nhận được câu trả lời của hắn, Tiết Ninh lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, không khỏi muốn ngay lập tức bắt kẻ trộm đã dám trộm củi của mình.

Phải biết rằng, dù nơi này không thiếu củi, nhưng đó là những bó củi mà nàng đã vất vả chặt được, đến nỗi kiếm cũng phát ra tia lửa, nếu nàng phải chuyển hướng tu luyện lại, sau này việc chặt củi càng trở nên khó khăn hơn, nàng còn phải ở đây một thời gian, nếu tên trộm cứ thế mà đến thì làm sao bây giờ?

Nhất định phải bắt được tên trộm đó.

Trong khi đó, xa xôi tại phủ chủ của Vô Tranh Pháp Các, Mộ Không Du mặc áo tím, nhìn những mảnh tro tàn trên ngón tay, lạnh lùng hừ một tiếng, dưới bộ râu trắng là khuôn mặt hoa lệ mà chẳng mấy ai có lá gan nhìn kỹ.

*

Đại trưởng lão dẫn Mộ Văn tới gặp Mộ Không Du, Mộ Không Du cũng bảo người chờ ở ngoài.

Dù là vợ con của mình cũng chưa từng bước vào nội các của chủ nhân Vô Tranh Tiên Phủ.

Trên bầu trời hiện lên khuôn mặt Mộ Không Du, y phục màu tím biểu tượng cho địa vị cao quý nhất trong tu chân giới, dưới mái tóc bạc và râu bạc là đôi mắt phượng lạnh lùng.

Đôi con ngươi của ông ta sâu thẳm, nếu bất chợt nhìn vào thì chẳng khác gì nhìn vào vực sâu khiến người ta không tự chủ được mà cúi đầu xuống, run rẩy trốn tránh.

“Đã khuya rồi, tìm ta có việc gì?”

Rõ ràng Nhiếp Bàn đã quen với cách hành xử của ông ta, đẩy con gái bên cạnh mình ra phía trước, không thiên vị gì, trung thực nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm nay ở sau núi.

“Thực ra ta không nói ngươi cũng đã biết.”

Toàn bộ Vô Tranh Tiên Phủ không nơi nào không nằm trong tầm kiểm soát của Mộ Không Du.

Thần thức của ông ta bao phủ mọi nơi, tự nhiên bao gồm cả nơi các đệ tử ngoại môn cư trú ở sau núi.

“Ta đã bảo nó xin lỗi, phần còn lại ngươi xử lý đi.”

Mộ Không Du vừa là cha vừa là chưởng môn, đại trưởng lão đã xử lý một số chuyện, phần cuối cùng nên do ông ta kết thúc.

Mộ Văn quỳ trên đất không dám ngẩng đầu, vai cứ run rẩy.

Nghe thấy tiếng của cha mình, nàng ta sợ hãi nắm chặt nắm đấm, nghe thấy mẹ mình bảo cha mình xử lý, nàng ta lập tức sợ hãi nhìn về phía mẹ mình, mạnh mẽ lắc đầu, âm thầm cầu xin.

Đại trưởng lão vờ như không thấy gì, nghiêm khắc nhưng cũng thản nhiên.

Mộ Văn mặt như đưa đám, đang chuẩn bị nhận hình phạt thì Ôn Nhan bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt nàng ta.

“Phủ chủ, lần này A Văn đi tới sau núi đều vì đệ tử, mọi chuyện bắt nguồn từ đệ tử, tự nhiên nên do đệ tử nhận phạt.” Ôn Nhan quỳ dưới bầu trời, cũng không dám ngẩng đầu: “Xin phủ giáng tội đệ tử.”

Mộ Văn ngây ra một chốc, muốn ngăn Ôn Nhan nhưng lại không dám nói.

Mộ Không Du một tiếng định đoạt: “Ngươi quả thật nên bị phạt, Tần Giang Nguyệt đã thay ngươi minh oan, ngươi không nên phụ lòng hắn một phen cực khổ, nên đi tu luyện tốt để đối kháng với Ma tộc báo thù cho hắn mới phải. Trong lòng chỉ nghĩ đến tình cảm nam nữ, thực không xứng là đệ tử của ta ở Vô Tranh Tiên Phủ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ôn Nhan mặt tái mét, mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Loading...