Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh đột nhiên mở to mắt.
Bản thân nguyên chủ không thể làm việc thúc dưỡng linh thực, còn nàng, từ khi đến đây chỉ làm việc này một lần mà thôi.
Đêm hôm đó, sau khi trốn trở về từ chỗ Mộ Không Du, Tần Giang Nguyệt không rời đi, còn tìm được không ít hạt giống.
Xét thấy trước khi nàng rời đi đã làm hắn không vui, khi trở về lại vô tình khiến hắn tức giận, nàng cũng không vào nhà, quyết định cày mở đất suốt đêm để cho hạt giống bén rễ nảy mầm.
Hắn đã quan sát nàng suốt đêm hôm đó sao?
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Tần Giang Nguyệt lập tức dời mắt đi trước.
Thật là lạ.
Thật sự rất lạ!
Thật ra việc hắn quan sát nàng là chuyện rất bình thường.
Từ nhỏ hắn đã nhập môn tu luyện, dù linh mạch đã vỡ, tu vi mất hết, nhưng cảm giác nhạy bén trên thân thể vẫn còn giữ lại một ít.
Tiết Ninh ngoài kia hì hục làm việc, tiếng động lớn như vậy, hắn muốn bỏ qua cũng khó, vì cảnh giác, cũng phải xem xét nàng đang làm gì.
Chuyện ngủ nghỉ, nếu không phải thực sự không chịu nổi thì hắn thực sự không muốn làm.
Thời gian còn sống đã không còn nhiều, hắn không muốn lãng phí vào giấc ngủ.
Một việc hết sức bình thường, dưới ánh mắt khác thường của Tiết Ninh, dường như trở nên có chút phức tạp.
Ngón tay hắn vô thức xoa nắn thành ghế, những đường vân cũ kỹ trên thành ghế có thể khắc sâu vào trong đầu hắn.
Những chuyện vô bổ như thế, hắn lại còn đủ tâm tư để tính toán, dường như như vậy có thể không phải bận tâm đến khuôn mặt Tiết Ninh đang tiến gần.
Hắn lại nhìn thấy cái nốt ruồi nhỏ trên mũi và má nàng, lần này còn nhìn rõ cả đôi mắt của nàng.
Trong đó phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của hắn.
Hắn như không có chuyện gì chuyển đề tài: “Thời gian của ta không còn nhiều, có muốn thử chuyển tu đạo pháp khác không, hãy sớm cho ta một câu trả lời.”
Tiết Ninh nghe vậy, lẩm bẩm một tiếng.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Nàng nhận ra, Tần Giang Nguyệt người này khi gặp phải chuyện không muốn trả lời hoặc không muốn đối mặt sẽ không trực tiếp phản ứng gì để nàng cảm thấy mình bị hắn từ chối hay phản bác.
Hắn sẽ giữ vẻ ngoài ôn hòa lịch thiệp, khiến nàng cảm thấy hắn đã chấp nhận nàng, sau đó lại khéo léo chuyển đề tài, khi nàng nhận ra đề tài đã khác xa mười vạn tám ngàn dặm thì hắn đã đi mất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng chẳng giải quyết được việc gì, câu nào cũng chưa kịp hỏi ra khỏi miệng.
Nếu không phải hiện tại di chuyển khó khăn, nàng chắc chắn không thể chạm vào vạt áo của Tần Giang Nguyệt, giống như lần đầu tiên nàng thấy hắn ở đạo tràng, nàng chưa kịp tiến lên nhắc nhở, người hắn đã biến mất thành một đốm sáng, vài lần sau gửi thư, cũng như khu vực chiến sự không có tín hiệu, dường như chưa từng nhận được.
Trong khi Tiết Ninh quan sát Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt cũng bị buộc phải nhìn chằm chằm vào nàng.
Trước đây chưa bao giờ phát hiện, đôi mắt của Tiết Ninh thực sự rất đẹp.
Có một loại sự tinh tế và quyến rũ tỏa ra từ bên trong.
Giống như quả vải lột xác, mặc kệ là gì, tất cả đều được giấu trong thịt quả, nhìn kỹ mới có thể phát hiện được điểm này.
Lại nhìn tư thái và hành vi của nàng rất đoan trang, mặc quần áo cũng rất cẩn thận, một thân mặc lam sắc càng thêm thân, giống như các đệ tử học tâm pháp vậy.
Hẳn là đã chú ý tới hắn đang đánh giá mình, Tiết Ninh không tự chủ được mà cảm thấy ngượng ngùng, nàng hơi cắn môi, ngồi dậy lùi về phía sau một bước, ánh mắt né tránh, mu bàn tay để ở sau người bắt đầu bấu lấy tà áo.
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt có vài phần giống như lúc hoàng hôn buông xuống, trong phòng lại hơi tối, Tiết Ninh tìm việc để làm, đó là đi thắp đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-30.html.]
Sau khi thắp đèn xong, Tiết Ninh giống như lấy hết can đảm, đưa lưng về phía hắn, mở miệng nói: “Ta nguyện ý chuyển sang tu luyện đạo pháp khác.”
Vẻ mặt Tần Giang Nguyệt không có mấy biến hóa, không phải đã đoán được nàng đã thay đổi chủ ý từ trước, mà thật sự không để ý đến nàng lựa chọn như thế nào.
“Chỉ cần ngươi chịu dạy ta, ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ. Hiện giờ trong cả Vô Tranh Tiên Phủ này, người duy nhất sẵn lòng dạy ta chỉ có ngươi.”
Nói đến đây, Tiết Ninh quay lại, mái tóc đen của nàng được ánh sáng màu mật của ngọn nến phủ lên một lớp ấm áp, dáng vẻ của nàng trở nên thân thiện hơn khi ở bên người muốn dạy nàng.
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ mới không bị họ khinh thường và ép buộc như ngày hôm nay, không cần phải luôn trốn sau lưng người khác. Trước kia là ta cố chấp, cho rằng các ngươi đều nghĩ ta không xứng dùng kiếm, không thể tu luyện kiếm đạo, cứ muốn tu luyện để cho các ngươi xem. Nhưng hiện tại ta sẵn lòng nghe lời ngươi, bởi vì…”
Lời nói đến đây đột ngột dừng lại.
Còn có thể vì lý do gì?
Chỉ bởi vì, trong thế giới này ngoài cha mình ra, người duy nhất nàng có thể dựa vào sắp phải c.h.ế.t rồi.
Nếu không tìm cách mạnh lên, hậu quả khó mà lường được.
“Con người quả thực nên dựa vào chính mình.” Tần Giang Nguyệt nói giọng êm dịu và ổn định: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Miễn là ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi hết khả năng của mình.”
Hắn là kiếm tu, nhưng không ai nghi ngờ hắn cũng thông thạo các đạo pháp khác.
Kiếm Diệt Ma là kiếm của kiếm tiên từng sử dụng, để cho nó công nhận một người tu luyện, đi theo hắn chiến đấu khắp nơi, thử thách không chỉ là hiểu biết về kiếm pháp.
Tần Giang Nguyệt ở mọi mặt đều xuất chúng, là thiên tài chưa từng có trong vạn năm của nhân gian, điều này ai cũng công nhận.
“Vậy chúng ta…”
Hắn nói dở câu thì bị tiếng gõ cửa ngắt quãng.
Tiếng gõ cửa này rất kỳ lạ, tựa như ai đó đang dùng vật gì đó đập vào cửa, vật đó còn rất nhỏ nhưng lại cứng cáp, tiếng vang lên khá thanh.
Tiết Ninh lập tức phản ứng.
“Tới đây!”
Nàng nâng váy chạy ra mở cửa, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, Tần Giang Nguyệt quay đầu lại, thấy Tiết Ninh ngồi xổm bên cạnh cửa, chiếc váy màu xanh đen như mực tàu lan tỏa, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, gần như che phủ cả nửa thân trên của nàng.
Nàng cúi đầu, tay vươn ra, nâng lên một con rùa nhỏ.
“Rùa nhỏ thật là giỏi, không tệ không tệ, còn mang về nhiều thứ như vậy nha!”
“Tiên tử, phải gọi ta là rùa thần, ta không phải rùa thường.”
Dựa theo tính cách của Tiết Ninh, nếu như rùa thần không nhắc đi nhắc lại bao năm rằng nó không phải là rùa thường, e là những ngày khó khăn đó chưa kịp trải qua thì nó đã sớm bị bỏ rơi rồi.
“Biết rồi biết rồi, mi là rùa thần, rùa thần ninja.”
“Chỉ cần gọi là rùa thần được rồi, ninja là cái gì?”
“Nói ra mi cũng không hiểu, để ta xem có gì ăn ngon nào.”
“Tiên tử có trù nghệ rất tốt, lại sẵn lòng vào bếp, ta đương nhiên là phải lấy, không, phải mang tất cả những gì có thể lấy được về đây rồi!”
Rùa thần nhỏ tỏa ra mùi hoa sen dễ chịu khiến người ta thèm muốn, ngửi thấy mà Tiết Ninh càng thèm ăn canh ba ba.
“Mi cứ tránh xa ta ra, để ta tự thu dọn là được.” Bụng Tiết Ninh kêu cồn cào: “Ngửi mùi của mi càng làm ta thêm đói.”
Ban đầu rùa thần nhỏ không hiểu ý nàng, đợi khi phản ứng kịp thì vội vàng chui xuống dưới áo choàng của Tần Giang Nguyệt.
“Xì!”
Thật là kinh khủng! Nữ nhân này cuối cùng đã điên đến mức muốn ăn thịt linh thú đã ký kết khế ước với mình luôn rồi sao!?