Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:16:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Văn vội vã bật dậy định chạy trốn, nhưng bị đại trưởng lão bắt được.

“Quên mất cái gì rồi.”

Bà ta lạnh lùng nhắc nhở.

Sợ phụ thân, Mộ Văn cắn môi không cam lòng quay đầu lại, rũ mắt xin lỗi Tần Giang Nguyệt: “Sư huynh, xin lỗi, lúc nãy là ta sai, ta sẽ không dám nữa.”

Tần Giang Nguyệt gật đầu, hắn chỉ hy vọng vở kịch này nhanh chóng kết thúc, những người này quá ồn ào làm đầu hắn đau tới mức muốn nổ tung, tim bị nghẽn lại, hơi thở bị đè nén rất khó chịu.

Tiết Ninh bước ra từ sau màn che, giọng nói mang chút mệt mỏi nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Không còn gì thì mọi người cũng nên đi đi.”

Nàng từ màn che bước ra, ánh mắt lướt qua Mộ Văn và những người khác: “Vô duyên vô cớ bị kêu đánh kêu g.i.ế.c một hồi, thật sự là khá mệt, không có chuyện gì khác, phiền đại trưởng lão dẫn theo nữ nhi và đệ tử của mình đi, trả lại chút yên tĩnh cho chúng ta được không?”

Tiết Ninh không uyển chuyển nói: “Về sau cũng cần người để ý đến nàng ta một chút, đừng để nàng ta đến đây nữa.”

Mộ Văn trừng mắt, cảm thấy nhục nhã vô cùng, giãy giụa muốn nói gì đó lại bị đại trưởng lão hạ chú cấm ngôn.

“Được.” Đại trưởng lão đồng ý, liếc mắt nhìn Tiết Ninh một cái, cảm thấy ngoài ý muốn vì người này ra đây giải vây.

Bạch Nguyệt Quang đã ấn thái dương lần thứ 7 rồi, hắn khép hờ hai mắt, trạng thái rất kém, sợ là nhịn không được bao lâu.

Trước đó hắn đã bảo vệ nàng, tuy rằng nàng bị tai bay vạ gió, nhưng Tần Giang Nguyệt đã làm đến vậy, nàng cũng không thể để hắn đau khổ mà khoanh tay đứng nhìn được.

“Đi theo ta.”

Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, dù Mộ Văn có không muốn cũng phải đi theo.

Ôn Nhan kéo Mộ Văn đi, bước ba lần nhìn lại ba lần, dường như cũng nhận ra điều bất thường từ Tần Giang Nguyệt.

Nàng ta rất lo lắng, khó lòng từ bỏ, nhưng Mộ Văn vẫn đang giãy giụa, rắc rối mà nàng ta mang đến đã trực tiếp khiến Tần Giang Nguyệt trở nên như vậy, nàng ta tự trách mình vô cùng, quyết tâm dẫn Mộ Văn rời khỏi đây trước.

Tần Bạch Tiêu thấy họ đi rồi, ban đầu muốn lại gần xem sư huynh mình thế nào, nhưng Tiết Ninh đang ở cạnh sư huynh, hắn ta vừa định bước tới, Tiết Ninh đã cúi người lại gần Tần Giang Nguyệt.

“Đau đầu sao?”

Nàng thấp giọng hỏi, ánh mắt quan tâm không thể nào là giả khiến Tần Bạch Tiêu há hốc mồm ngạc nhiên.

… Điều này là thật sao?

Tiết Ninh thực sự quan tâm đến sư huynh?

Nữ nhân đó…

Không… không nên nghĩ như vậy.

Tần Bạch Tiêu bỗng nhiên nhận ra, tồn tại như sư huynh của hắn ta sẽ thật sự sẽ có nữ nhân nào không thích sao?

Ôn Nhan thích hắn, Mộ Văn kiêu ngạo cũng ngưỡng mộ hắn, quan tâm đến hắn thích gì ghét gì, vậy Tiết Ninh sẽ không sao?

Hắn ta không nên vội vàng cho rằng Tiết Ninh thật sự tốt với sư huynh mình là giả.

Nhưng trước đây nữ nhân này rõ ràng đã thể hiện ánh mắt đầy tình yêu với hắn ta cơ mà.

Trong lòng Tần Bạch Tiêu hơi rối, hắn ta khó khăn trong việc đánh giá Tiết Ninh một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thực hiện mệnh lệnh sư huynh đã dặn trước đó.

Đi ra ngoài luyện kiếm.

Cửa được đóng lại từ bên ngoài, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, sau một hồi xáo trộn, trời cũng tối dần, Tần Giang Nguyệt lại ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, mắt chặt hai nhắm, lồng n.g.ự.c phập phồng, dù cơ thể lạnh lẽo nhưng mồ hôi lại tuôn như mưa.

Tiết Ninh dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh liên tục xuất hiện trên người hắn, thấy hắn nhíu mày, gân xanh nổi lên, biết chắc hắn đang đau đầu dữ dội.

Nàng do dự một chút, thu lại khăn tay, thử dùng tay ấn vào đầu hắn.

Tiết lão sư quan sát rất tinh tế, nhiều đứa trẻ mới đi học mẫu giáo không thích nghi được, hay ốm, Tiết lão sư luôn biết cách chăm sóc chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-29.html.]

Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, cảm nhận được sức ép vừa phải từ ngón tay nàng, cùng giọng nói dịu dàng không tự chủ chậm lại, như thể hắn là một đứa trẻ nào đó, giọng nói mang theo sự dịu dàng đặc biệt của người mẹ.

“Chỗ này có đau không? Còn đây thì sao?” Sau khi hỏi xong, nàng vô thức thêm một câu: “Ngoan nào, cứ ngồi yên nghỉ ngơi, lát nữa sẽ hết đau.”

“…” Nói xong mới nhận ra mình đã nói những lời an ủi trẻ con, không khỏi nổi da gà, tự mình làm mình rùng mình.

Ôi, thật là ghê tởm.

May mà không nói lặp từ, nếu không còn ghê tởm hơn.

Tiết Ninh vội vàng làm sạch cổ họng, hét lớn một tiếng: “Rùa nhỏ!”

Tần Giang Nguyệt mở mắt, hơi dừng lại một chút, thấy một con rùa bò vào từ khe cửa sổ, thu chân vào trong mai, để mặc mình rơi xuống, lăn tới bên cạnh họ.

“Tiên tử có việc gì?”

Nó cũng vừa xem một trận ồn ào.

Cứ nghe bên ngoài mãi.

Từ khi được gọi tới đây, nó chưa bao giờ rời đi, giữ tâm trạng bồi thường cho chân quân.

Bây giờ bị Tiết Ninh gọi vào, nó còn có tâm trạng thấp thỏm, sợ bị phát hiện khi đang lén lút nghe trộm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hôm nay ta chưa kịp chăm sóc cho vườn rau, lẽ ra ước chừng rau đã có thể mọc lên một ít, giờ kế hoạch hỗn loạn hết cả. Còn phải nhờ mi chạy một chuyến đến thực phòng, mang một ít thực phẩm về.”

Mọi người đều đang đói bụng, Tiết Ninh thật sự không chịu được đói, nguyên chủ có thể nhịn ăn vài ngày, nhưng còn nàng nhịn một bữa cũng không được.

Rùa thần nhỏ không ngờ được gọi tới là để làm việc này, ngẩn người một lúc mới chậm rãi đáp lại một tiếng, tâm trạng phức tạp rời đi.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Tiết Ninh dừng cái tay đang mỏi nhừ của mình, một bên xoa xoa cổ tay, một bên suy nghĩ cách dùng ngữ.

Nên nói gì đây nhỉ... Làm sao giải thích hành động của mình vừa rồi để không trông quá OOC bây giờ?

Nàng vẫn nhớ mình là nữ phụ ác độc.

Đang suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng nói của Tần Giang Nguyệt.

“Lời trước đó vẫn chưa nói hết.”

Tiết Ninh ngây ngẩn nhìn về phía hắn.

“Ngươi là Mộc Linh Căn, tuy không thích hợp tu kiếm, nhưng ta thấy kiếm pháp ngươi sử dụng không hẳn là sai, khi thúc dưỡng linh thực cũng rất am hiểu, có thể thấy ngươi am hiểu về điều khiển linh lực và phương pháp tâm pháp. Nếu ngươi sẵn lòng từ bỏ kiếm đạo, chuyển sang tu luyện cái khác, ta có thể chỉ điểm một vài điều.”

Còn có loại chuyện tốt như này sao??!

Sau khi Tiết Ninh xuyên sách, không biết đã bị ép phải chịu đựng bao nhiêu lần nữa, đều vì trong thế giới này, nơi kẻ mạnh làm chủ, không có sức mạnh tự vệ.

Bây giờ Tần Giang Nguyệt sẵn lòng chỉ cho nàng một con đường sáng, đúng là như mánh trời rơi xuống, còn đáng tin hơn là nàng tự mò mẫm.

Nàng há mồm định đồng ý, nhưng lại kìm nén không nói.

Tiết Tông là kiếm tu, Tần Giang Nguyệt là kiếm tu, Mộ Văn và Ôn Nhan, Tần Bạch Tiêu cũng đều là kiếm tu.

Những bậc đại năng và tinh anh của Vô Tranh Tiên Phủ đại đa số đều là kiếm tu có sức chiến đấu cực mạnh.

Nguyên chủ từng thề sẽ tạo danh tiếng trên con đường kiếm đạo, để những kẻ khinh thường nàng phải trả giá.

Nàng luôn không chịu từ bỏ đạo kiếm, điều này như một cái gai trong lòng, mỗi khi ai đó nói đến chuyện “ngươi không thích hợp tu kiếm”, nàng luôn cảm thấy như bị đạp lên đuôi, độc địa và ác độc chế nhạo đối phương cũng không xứng đánh giá lựa chọn của mình.

Nàng có ám ảnh với việc tu kiếm, không thể dễ dàng từ bỏ.

Vì vậy Tiết Ninh cũng không thể quyết đoán đồng ý.

Nàng có biểu cảm thay đổi thất thường, một lúc lâu, dường như vô cùng khó khăn mới bình tĩnh lại, cứng ngắc chuyển chủ đề: “Ngươi đã từng thấy ta thúc dưỡng linh thực sao? Còn nói lúc đó ta còn am hiểu hơn tu kiếm?”

Tần Giang Nguyệt hơi động môi, cuối cùng không nói gì.

Loading...