Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:36:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những đứa trẻ nơi đây đều là con em nhà danh gia vọng tộc, ai nấy đều nóng lòng thưởng thức món bánh ngon , vô tình để lộ những hành động đúng với gia huấn. Thấy , Đông Đông chút bất mãn, liền hắng giọng, ngầm hiệu nên giữ chừng mực. Chu Chiêu Cảnh nhịn nổi cảnh tượng , dứt khoát bật dậy, trong lúc lên còn may va băng ghế. Đông Đông cầm lấy hai gói, đưa cho một đồng học: “Đây là của ngươi.”

Đứa trẻ gần Đông Đông nhất suýt chút nữa vì vị ngọt của bánh mà ứa nước bọt. Bởi , khi món quà trao đến, bé liền dùng hai tay đón lấy, dõng dạc : "Đa tạ Bình Chiến!"

Bình Chiến sửng sốt, khuôn mặt đỏ ửng vì lời tạ ơn, trong lòng khẽ xao động, song nhanh chóng tĩnh tâm , vội vã đáp: "Chẳng chi."

Sau đó, lượt trao những chiếc bánh thơm lừng cho các đồng học. Thấy kẻ gương, các đồng học cũng noi theo, tất cả đều sốt sắng tạ ơn Đông Đông mới nhận lấy phần bánh.

Lúc , đứa trẻ đầu tiên phát bánh lập tức bỏ cũ theo mới, chẳng màng đến món ngọ thiện gia đình gửi đến mà vội vàng bóc lớp giấy bao bên ngoài chiếc bánh. Tháo bỏ sợi dây đỏ, những thứ bên trong liền hiện . Khi gói giấy dầu màu nâu nhạt mở, thể thấy những cuộn bánh vàng ươm như mãng cầu, điểm xuyết vài hạt mè đen ẩn hiện bên trong. Mỗi chiếc bánh đều thành hình trụ tròn, mở tỏa mùi hương phong bế tự bao giờ.

“Thơm quá đỗi…” Đứa trẻ thốt lên, cầm một chiếc trứng cuộn lên và khẽ c.ắ.n một miếng nhỏ.

Món trứng cuộn giòn tan hơn cả mong đợi bội phần, chỉ khẽ chạm môi răng giòn vỡ vụn. Tuy chút váng sữa rơi lả tả, khẽ vương nơi khóe miệng, cảm giác sượng nhẹ, nhưng vị sữa béo ngậy, ngọt ngào của nó cùng độ giòn tan cao ngất thật khó cưỡng! Đôi mắt của tiểu hài tử ánh lên vẻ rạng rỡ, sang bảo đồng học của : "Thứ bánh mỹ vị vô cùng!"

Khi món trứng cuộn ăn từng miếng một, cả thực đường như ngập tràn trong hương vị ngọt ngào của bánh. Bởi lẽ cách khá xa, Chu Chiêu Cảnh vẫn phát phần, y thầm nuốt nước bọt, ăn bữa ngọ thiện thường ngày ngon lành đến mấy cũng tựa nhai sáp, đôi chân bất mãn khẽ đá gầm bàn. Chu Chiêu Cảnh thầm nghĩ, mối quan hệ giữa bản và Tiêu Bình Chiến vốn chẳng , Đông Đông nhất định sẽ chẳng chia phần cho y !

Thế nhưng...

Chu Chiêu Cảnh mùi thơm và phản ứng của các đồng học khác thu hút, y thầm hối hận vì từng đắc tội với Đông Đông, nếu như hẳn là giờ y cũng thể thưởng thức thứ bánh mỹ vị !

Gà Mái Leo Núi

Lúc , tiểu tùy tùng vẫn luôn theo sát y khẽ khàng cất tiếng: "Điện hạ, sẽ ban cho chúng chăng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-91.html.]

"Ta !” Chu Chiêu Cảnh khẽ hừ một tiếng, đang định cất lời bày tỏ sự lãnh đạm, bỗng nhiên một bóng đến, y theo bản năng nuốt ngược lời định , ngẩn ngơ đầu .

Y thấy Tiêu Bình Chiến ngay bên cạnh, cầm hai chiếc túi giấy trắng tinh: "Của ngươi đây. Mỗi một phần.”

Vốn dĩ y cho rằng giữa và Đông Đông khúc mắc, nào ngờ thể thưởng thức thứ bánh thơm ngon . Chu Chiêu Cảnh đột ngột nhận món quà ngoài mong đợi, khiến y sững sờ chôn chân tại chỗ. Y cố gắng điều chỉnh thở, nhưng mặt vẫn hề rời .

Chu Chiêu Cảnh do dự một lúc theo bản năng ôm chặt túi giấy trong tay, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ còn định nán ?

Lúc , Thị vệ khẽ đẩy y: "Điện hạ, nên tạ ơn lòng của ."

Chu Chiêu Cảnh ngây , trong lòng khẽ nảy sinh chút phản kháng. Y xung quanh, thấy các đồng học khác cũng đang tò mò y, Tiêu Bình Chiến vẫn đang dán mắt y. Sắc mặt Chu Chiêu Cảnh nhất thời đỏ bừng, y khẩn trương đến độ quên cả lễ nghi, vội vã thốt lên: “Đa tạ, đa tạ! "

Bởi vì vội vã mở lời, y phần lắp bắp. chỉ cần như thôi, Đông Đông cảm thấy mãn nguyện . Cậu bé khẽ mím môi tủm tỉm: "Chẳng gì."

Sau đó, Đông Đông chạy về chỗ của , sai cung nhân đem trứng cuộn còn sót về nơi nghỉ ngơi. Cậu bé chẳng thể chờ đợi thêm giây phút nào để chia sẻ niềm vui cùng Chu Chiêu Hoàn: “A Hoàn, , bọn họ đều lời cảm tạ đó ~ "

Đông Đông khẽ cất lời với giọng trầm thấp, nhưng ẩn sâu trong vẻ chán nản là niềm hân hoan khó tả. Trước , dẫu chẳng ai dám trêu chọc, song cũng một ai chịu chủ động bắt chuyện cùng Đông Đông, khiến bé cảm thấy vô cùng cô độc. giờ đây, rõ ràng nhận thấy thái độ của xoay chuyển kể từ khi mang đồ ăn của A Xuân tỷ tới. Chu Chiêu Hoàn dõi theo niềm vui hiện hữu gương mặt và cả Đông Đông, khóe môi khẽ cong lên một nụ : "Ừm, ngươi mến mộ, Đông Đông."

Đông Đông khúc khích : "Không , chính A Xuân tỷ mới là vang danh!"

 

Loading...