Nàng gắp một miếng thịt ba chỉ nướng cháy vàng, cho đĩa nguyên liệu khô nhúng . Miếng thịt ba chỉ lập tức bao phủ bởi một lớp bột, dùng răng ấn , mềm tan trong miệng. Mùi thơm, vị mặn và cay hòa quyện , quả thực là một hương vị thơm ngon khác biệt so với thịt thông thường! Mùi vị mới lạ, nhưng cực kỳ thỏa mãn. Thủy Mai c.ắ.n một miếng, thịt mềm tan trong miệng, nàng lập tức gật đầu lia lịa: “Ngon quá mất!”
Hứa ma ma tuy phần dè dặt hơn, nhưng cũng ăn ngừng miệng. Nghe Thủy Mai tấm tắc, bà cũng khẽ gật đầu phụ họa: “Phải, thực sự ngon miệng!”
“Vậy thì hai hãy ăn nhiều một chút!” Yến Thu Xuân , đoạn gắp lấy hai ba phiến thịt mỏng, chấm đẫm tương tỏi. Một miếng thịt đầy đặn, thấm đẫm vị tỏi băm, hương vị quả thực tăng lên bội phần!
Sau nửa canh giờ bữa trưa kết thúc, khi thu dọn đồ đạc, Yến Thu Xuân mới tin bên ngoài trời bắt đầu tuyết. Mặt đất khoác lên tấm áo choàng bạc mỏng manh, những bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng từ trời cao lả lơi rơi xuống, phủ lên những tòa nhà cổ kính phía một lớp màn sa huyền ảo, đến nao lòng.
Gà Mái Leo Núi
Yến Thu Xuân ngắm khung cảnh một hồi lâu, đoạn xoa xoa cái bụng tròn trĩnh, khóe môi khẽ cong lên một nụ mãn nguyện.
Giờ phút , bụng no căng, tuyết rơi dày đặc, quả thực là thời điểm thích hợp nhất để chợp mắt một giấc trưa an lành!
Nơi trường Thái Học xa xăm, một tiểu đồng chừng năm tuổi cũng tựa bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, khóe môi nở nụ mong đợi, trong lòng thầm nghĩ: A Xuân tỷ hẳn đang sửa soạn món thịt nướng cho bữa tối. Tuy từng nếm thử, nhưng tên thôi thấy ngon lành bao!
Tiếng chuông trường Thái Học ngân vang. Phu tử dậy cáo từ. Chư vị tiểu đồng khác cũng lục tục về, cả ngày ở trường nay phóng thích, chúng líu lo tựa bầy chim non thoát khỏi lồng son.
Trước , mỗi khi tan học, Đông Đông chẳng vội rời mà thường nán nơi cổng trường một lát, đợi cho tới khi trông thấy Chu Chiêu Hoàn.
"A Xuân tỷ tối nay thịt nướng, đến dùng bữa cùng ?"
Chu Chiêu Hoàn ánh mắt khẽ sáng lên, chực gật đầu song chợt nhớ tự ý rời khỏi phủ , liền cúi đầu đáp: "Ta... e là thể tùy tiện. Ta còn trở về hỏi ý phụ mẫu ."
Đông Đông hiểu ý gật đầu: "Vậy cứ về hỏi , nếu phụ mẫu chấp thuận, thì hãy đến phủ nhé."
"Được!" Chu Chiêu Hoàn mím môi tủm tỉm: "Chư vị cứ dùng bữa , chớ đợi gì."
Đông Đông gật đầu đáp "Được!", Chu Chiêu Hoàn liền vội vã về, mong thể sớm hỏi phụ mẫu liệu họ cho phép y đến phủ Đông Đông chăng. Đoạn, Đông Đông cũng định rời . Nào ngờ, y còn bước hai bước mấy đồng học cùng lớp vỡ lòng ngăn : "Tiêu Bình Chiến! Chúng thể đến phủ vui chơi chăng?"
Khi tiểu đồng đầu , chư vị đồng học đều Đông Đông đầy mong đợi. Bọn chúng đều là những đứa trẻ chừng năm tuổi, thể bắt chước vẻ điềm tĩnh của lớn. Có lẽ sợ bé đồng ý, một tiểu đồng vội lên tiếng: "Bánh do tỷ tỷ thật là mỹ vị! Ngay cả đầu bếp nhà dù học qua, cũng thể hương vị tuyệt vời đến !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-84.html.]
"Phải đó, bánh do đầu bếp nhà cũng chẳng thể sánh bằng bánh của A Xuân tỷ!"
"Cả món bánh trứng cũng !"
Vì quá đỗi háo hức, lời lẽ của bọn trẻ vô cùng nhiệt thành. Trước đây, Đông Đông từng cảm thấy chúng nhiệt tình đến thế! Tất nhiên, món ăn A Xuân tỷ nào món nào ngon! Cậu bé vì điều đó mà vô cùng tự hào! Dù hiện tại bọn chúng đối với Đông Đông tỏ nhiệt tình, song bé vẫn đồng ý dẫn theo nhiều như về phủ .
Hơn nữa, nhiều đến thế, A Xuân tỷ chắc chắn thể chuẩn kịp. Bởi , Đông Đông khẽ cau mày: "Không , trong phủ thể chuẩn nhiều đến . Chư vị nếu , hãy cứ về bảo đầu bếp nhà học theo mà cho ăn !"
Bọn chúng đều là con nhà quyền quý, ai nấy đều lòng tự tôn. Khi cự tuyệt, bọn nhỏ tuy vô cùng thất vọng song cũng thể gì hơn, đành ủ rũ rời .
Đông Đông thấy lòng áy náy, liền trầm giọng : "Vậy ngày mai sẽ hỏi A Xuân tỷ xem thể mang cho chư vị một ít điểm tâm ."
Chư vị tiểu đồng chìm trong thất vọng liền đột ngột lấy tinh thần, reo lên: "Được, !"
"Đa tạ Bình Chiến !"
"Vậy cũng sẽ mang cho món bánh sữa do đầu bếp phủ , ngon lắm đó."
"Còn nhà thì..."
Sau hồi trao đổi , Đông Đông liền lên xe ngựa về phủ. Ma ma đến đón thấy bé tan học muộn liền thắc mắc: "Sao hôm nay Đông Đông về chậm trễ đến ?"
"Mấy đồng học là bạn của , bọn họ đến nhà dùng bữa tối nhưng ưng thuận." Đông Đông cong môi tỏ vẻ chán ghét: "Người đông đúc như , e rằng A Xuân tỷ chẳng chuẩn kịp nhiều món ăn đến thế, đến lúc đó đủ để chiêu đãi."
“Sau đó thiếu gia cứ như mà cự tuyệt bọn họ ư?” Ma ma nhướng mày, lo lắng tiểu thiếu gia sẽ mất lòng khác, vội vàng hỏi.
Đông Đông nhếch môi, quả quyết đáp: "Đương nhiên là . Đệ với bọn họ rằng ngày mai thể mang ít điểm tâm đến đền bù. Dù thì bọn họ cũng vẻ đáng thương xót."