Vừa ăn xong một viên, nàng liền nhanh chân tiến về phía nhà ăn. Lúc , Đông Đông đang ôm bụng, dùng khuôn mặt bánh bao sốt ruột thổi thổi “phù phù…”, sắp xong , dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm, đoạn nhăn nhó, như thể mùi thơm kích thích tột độ.
“Oa, món cũng thật ngon!” Cậu bé c.ắ.n một miếng, ăn uống thật sự ngon lành.
Ăn liền mấy miếng, Đông Đông ăn miếng thứ hai.
Yến Thu Xuân ngăn bé : “Đợi chút . Món dầu mỡ quá, hãy kiên nhẫn đợi món khác dọn lên.”
Gà Mái Leo Núi
Đông Đông ngay lập tức ngây thơ chớp mắt, dụ dỗ : “A Xuân tỷ tỷ, c.ắ.n thêm một miếng nữa thôi! Chỉ một miếng nữa thôi mà!”
Yến Thu Xuân trầm mặc buông tay: “Ăn .”
Đông Đông vui mừng khôn xiết, bắt đầu ăn uống vui vẻ. Song c.ắ.n hai miếng, một giọng trong trẻo mà chắc nịch từ cổng sân vọng : “Bình Chiến hẳn là đang ở đây, tránh , !”
Đông Đông giật run rẩy, miếng thịt chiên giòn thứ hai mà bé lén nhặt liền rơi trở . Đông Đông kinh hãi trợn tròn mắt .
Lúc những trong viện quả thực thể ngăn cản đối phương tiến . Bởi chỉ trong chốc lát, một bóng gầy gò, đầu đội mũ ngọc, vận bạch bào hồng vận xuất hiện. Yến Thu Xuân nghiêm túc , bé cũng trịnh trọng hành lễ: “Chào dì Yến.”
Giọng tiểu thiếu niên trong trẻo, sáng sủa, vóc tuy cường tráng như Đông Đông, song dáng vô cùng thẳng tắp, mỗi bước đều toát lên vẻ phi phàm.
Yến Thu Xuân khẽ ngượng ngùng vì tiếng gọi “dì Yến”. Đông Đông thường miệng lưỡi ngọt ngào, thẳng thừng gọi nàng là tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng thế, thành thử nàng quen tai. Bỗng dưng hôm nay kẻ chào như khiến nàng khỏi hiếu kỳ. Người trong Tiêu gia ai nấy đều dung mạo xuất chúng, chỉ e mười năm nữa, thiếu niên tuấn nhã mắt đây sẽ khiến bao kẻ ngưỡng mộ.
Nàng : “Bình Nghiêm, dùng chút gì đó . Giờ cơm tối tới, ở dùng bữa cùng ?”
“Đa tạ dì Yến lòng . Hôm nay Bình Nghiêm mới trở về, còn kịp tròn đạo hiếu với tổ mẫu.” Tiểu nhi nọ áy náy, thần thái điềm tĩnh hệt trưởng thành, tiếp: “Bởi , Bình Nghiêm đến đây mời dì Yến và Đông Đông tới dùng bữa với gia gia.”
“Vậy cứ , sẽ .” Yến Thu Xuân đáp.
Gia đình đoàn tụ, ắt những lời riêng tư, nàng ở e sẽ tiện. Ngay từ hôm qua, Tạ Thanh Vân con của tam tiểu thư hồi phủ, mời nàng cùng dùng bữa, nhưng nàng từ chối.
Trầm Bình Nghiêm khẽ cong môi, gật đầu, đôi mắt đen láy liếc Đông Đông vẫn im lặng nãy giờ, trong đó hiện rõ vẻ uy hiếp.
Đông Đông dường như khó lòng thoát , bèn thở dài, khum tay : “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-70.html.]
Biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Đệ gọi là trưởng!” Trầm Bình Nghiêm khẽ khiển trách.
Đông Đông khẽ kìm nén, như thốt lời gì đó, nhưng rốt cuộc cũng thành thật đáp: “Huynh trưởng, chúng thôi.”
Khi , Trầm Bình Nghiêm mới hài lòng đầu tạ từ Yến Thu Xuân.
Đông Đông rời , khi bước chân, còn mang theo món thịt chiên giòn. kịp đưa tay , Trầm Bình Nghiêm quăng ánh mắt sắc như d.a.o cau qua, vẻ mặt cực kỳ tán thành: “Làm quá coi trọng việc ăn uống đến thế! Buông xuống!”
Trong lòng Đông Đông đầy rẫy nghi hoặc.
Tiểu nhi nọ lên tiếng biện minh cho hành động của : “Thứ thực sự mỹ vị, tin cứ thử xem ?”
Trầm Bình Nghiêm lùi về hai bước, sắc mặt âm trầm, hiện rõ vẻ chán ghét: “Ta giống !”
Đông Đông câm nín lời nào.
Tiểu nhi nọ tức giận trực tiếp dùng tay gắp một miếng thịt giòn, nhét thẳng miệng: “Đệ cứ thế mà ăn!”
Trầm Bình Nghiêm vẻ chán ghét, hai tay chắp lưng, cằm khẽ hếch lên, nét mặt nghiêm nghị, trầm giọng : “Tối nay, chép gia quy khi ngủ!”
Đông Đông buồn bã tức giận Trầm Bình Nghiêm, lời tựa tiếng sét giáng xuống tai tiểu nhi nọ. Sau một lúc lâu, tiểu nhi nọ mới định thần , rời như một bóng ma.
Trầm Bình Nghiêm bước phía , khi rời khỏi vẫn quên tạ từ lịch sự. Yến Thu Xuân sững sờ tại chỗ.
Thủy Mai che môi : “Bình Nghiêm thiếu gia từ thuở bé lớn lên ở Trầm gia, vô cùng chú trọng lễ nghi, yêu cầu đối với vạn vật đều cao hơn thường. Cô nương hãy cẩn thận, đừng đắc tội với .”
Yến Thu Xuân kinh ngạc ngậm miệng, thầm xác nhận suy nghĩ của .
Người đời đồn rằng, Trầm gia là một danh gia vọng tộc. Dù sống ẩn dật chốn thâm sơn cùng cốc, song danh tiếng lan xa khắp chốn, là gia tộc muôn vạn sĩ tử thế gian kính trọng. Có lẽ đến cả họ cũng ngờ, thể dạy dỗ nên một tiểu nhi mới chín tuổi mà uy thế đến nhường .
Khác với phu quân của Tứ tiểu thư nhà họ Tiêu, mặc dù phu quân của Tam tiểu thư cũng là con rể do Tiêu gia tuyển chọn, song bởi truyền thống độc tôn của Trầm phủ, song Trầm gia định đoạt hôn sự, con đầu lòng ắt mang họ Trầm. Bấy giờ, Tiêu gia tâm tình vốn khoáng đạt, con cháu đông đúc, vả chỉ tuyển một phò mã, sợ con gái xuất giá chèn ép, nên mới chấp thuận điều khoản .