Sau khi tất việc, Yến Thu Xuân một nữa rửa sạch tay, lau khô. Nàng dẫn theo Đông Đông, mời Tiêu Hoài Thanh cùng Tiêu Hoài Viên an tọa tại chiếc bàn đá trong sân để nếm thử món bánh mới lò.
Bánh ngọt cuộn bày biện khéo léo chiếc đĩa sứ tròn màu hồng phấn, trông vô cùng tinh xảo.
Sắc vàng nhạt của bánh hòa quyện cùng gam hồng duyên dáng của mứt, bánh ngọt cuộn ba vòng tạo thành từng lát tròn đầy đặn. Từng miếng đặt cạnh đĩa, khiến thưởng thức khỏi tấm tắc khen ngợi.
Thấy cả bọn chỉ chú mục đĩa bánh mà chẳng động đũa, Yến Thu Xuân vội lên tiếng giục giã: “Chư vị mau nếm thử ! Món thưởng thức lúc còn ấm nóng, hương vị càng thêm tuyệt vời!”
Đợi nàng dứt lời, mỗi mới bắt đầu cầm lấy một miếng.
Ở phương diện , Đông Đông vẫn là một đứa trẻ mực hiểu lễ nghĩa. Cậu bé đợi mẫu cầm , mới đưa tay . Yến Thu Xuân cầm miếng bánh cuối cùng, lúc bánh ngọt cuộn vẫn còn vương chút ấm, hương sữa ngọt ngào dịu dàng vấn vít, ngây ngất lòng . Nàng cũng chẳng chút khách sáo, c.ắ.n một miếng thật lớn, tức thì miếng bánh xuất hiện một vết c.ắ.n sâu.
Trừ phần rìa bánh, những chỗ khác đều mềm mại và ngọt ngào. Khi đầu lưỡi khẽ chạm, vị mứt đào ngọt ngào tan chảy, thấm đượm nơi đầu lưỡi.
Xét về hương vị ngọt ngào, Yến Thu Xuân cho quá nhiều đường mứt đào. Song, khi trải qua lửa nóng, vị ngọt vẫn đậm đà, hương vị chua ngọt càng thêm mỹ vị. Ngoài , lớp cùi đào sần sật, thỉnh thoảng c.ắ.n trọn miếng thì quả thực thơm ngon khó cưỡng, tựa như đang thưởng thức một trái đào tươi mọng nước .
Dẫu cố hết sức, nàng cũng thể nào thưởng thức trọn vẹn miếng bánh lớn như chỉ trong một cắn. Một chút mứt đào còn vương vấn nơi khóe môi nàng, nàng vội vươn đầu lưỡi khẽ liếm, vị mứt đào ngọt ngào liền tan trong miệng.
Quả thực ngọt ngào khôn xiết!
Song, vô cùng thơm ngon.
Ngoài Yến Thu Xuân, Đông Đông hết sức hài lòng với món điểm tâm . Tiểu tử chén sạch hai ba miếng, mứt đào dính mấy ngón tay cũng thằng bé l.i.ế.m sạch sẽ. Đoạn, Đông Đông chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ nũng nịu: “A Xuân tỷ tỷ, vẫn còn thêm một miếng nữa…”
“Vậy cứ ăn .” Yến Thu Xuân khẽ hất cằm, dặn dò: “Đây là miếng cuối cùng. Đừng ăn thêm nữa, nếu , e rằng răng sẽ hư tổn hết đó.”
“Vâng ạ!” Đông Đông cuống quýt gật đầu, vội vã lấy thêm một miếng nữa mà ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-49.html.]
Món quả thật vô cùng ngọt ngào, còn ngon hơn cả thứ sữa hai dùng bữa trưa nay. Tiểu tử Đông Đông vô cùng ưa thích!
Thế nhưng, Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Viên quá ưa thích món điểm tâm . Chẳng qua chỉ ăn một miếng chẳng còn động đũa đến miếng thứ hai. Yến Thu Xuân cũng nhận món bánh ngọt quá so với khẩu vị của nhị vị, bởi nàng vội sai châm : “Nhị vị xin dùng chút để giải ngấy.”
“Đa tạ.” Tiêu Hoài Viên sợ nàng hiểu sai ý, vội vàng giải thích: “Món quả thực ngon, điều thường ngày mấy khi dùng đồ ngọt.”
“Ta rõ.” Yến Thu Xuân ân cần giải thích, mỉm duyên dáng : “Hẳn Tiêu tướng quân cũng quen dùng. Lần sẽ riêng cho nhị vị một loại điểm tâm khác, thêm mứt đào , hương vị chắc chắn sẽ tuyệt hơn nhiều.”
Gà Mái Leo Núi
Khi nàng khẽ , đôi mắt hạnh cong cong, ngây thơ sức mê hoặc lòng . Nàng vui vẻ khôn xiết, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn lúc đầu, ánh mắt thẳng tắp, hề né tránh lộ vẻ ngượng ngùng.
Trong khoảnh khắc , Tiêu Hoài Thanh ngước mắt nàng, bỗng nhiên dung nhan thu hút. Chàng khẽ nở một nụ nhạt, mãi một lúc mới hồn trở , vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác, tiện tay nâng chén lên nhấp một ngụm nhỏ.
Tiêu Hoài Viên lúc chẳng hề chú ý đến điều đó. Vừa nàng sẽ riêng điểm tâm cho hai , tâm tình vốn vui vẻ của nàng càng hớn hở hơn nữa: “Ta vốn ngại ngần , nhưng tay nghề của Yến cô nương thật khéo léo phi thường, món ăn mỹ vị đến nhường . Vừa khéo mấy món đồ tiểu cô nương thể dùng đến, nếu cô nương đồng ý, sẽ sai mang đến biếu cô nương...”
“Đa tạ ý của cô nương, nhưng quả thực cần.” Yến Thu Xuân vội vàng từ chối, giải thích thêm: “Tiểu nữ ở trong phủ cũng thiếu thốn vật dụng gì.” Dù trong lòng nàng vẫn thầm nghĩ rằng việc bếp núc ở đây thật , chẳng những lo ăn lo ở mà việc tích góp tiền bạc cũng dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng nếu nàng thật sự nhận bạc, đối với nàng mà , đó là một gánh nặng tâm lý. Tiền bạc , dẫu nhiều đến mấy cũng khó lòng xứng đáng với công sức nàng bỏ .
“À !” Tiêu Hoài Viên vẫn kiên trì: “Vậy cô nương chẳng cần băn khoăn chi nữa. Cứ thêm nhiều món ngon cho là , món cánh gà cay quả thực mỹ vị!”
Lúc , Đông Đông cũng chén sạch hai miếng điểm tâm ngọt. Thằng bé hớn hở vẫy vẫy tay, giọng điệu tràn đầy vui sướng: “A Xuân tỷ tỷ, cũng nhiều đồ lắm, thể tặng cho tỷ. Đệ còn ... ăn thêm một miếng nữa...”
Editor : Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhìn thấy ánh mắt Yến Thu Xuân liếc , giọng Đông Đông nhỏ dần: “Thôi thì ăn .”
Yến Thu Xuân khỏi bật .