Yến Thu Xuân đang chuẩn bột bánh ngọt. Bột mì thường chỉ cần nướng trong lò chừng một chén , đó lấy , dùng vải thưa sàng , thêm bột ngô với tỉ lệ là .
Tiếp đó, nàng cẩn thận tách riêng lòng đỏ cùng lòng trắng trứng. Thêm từng thìa đường là bước bánh căn bản nhất. Khi thứ chuẩn xong, nàng cho sữa tươi và một lượng bột mì bánh ngọt đủ lòng đỏ trứng, khuấy đều. Sau đó, nàng trộn hỗn hợp với lòng trắng trứng đ.á.n.h bông, đổ khuôn chuẩn sẵn đặt lò vẫn đang nóng.
Vẫn còn chút thời gian, Yến Thu Xuân bắt tay mứt đào. Từng công đoạn đều thêm ít đường. Chẳng mấy chốc, nàng dần cảm nhận mùi hương thơm lừng, ngọt ngào phảng phất nơi chóp mũi.
Lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương như , Thủy Mai ngẩn ngơ đến độ suýt nữa ngất lịm: “Cô nương, đây là món gì ? Thật thơm ngào ngạt!”
Yến Thu Xuân cũng chút nóng lòng, ánh mắt chờ mong rời chiếc lò nướng: “Đây chính là mùi bánh ngọt…”
Giờ Thân qua hơn nửa.
Cuối cùng Đông Đông cũng đến lúc nghỉ ngơi. Tiêu Hoài Viên và Tiêu Hoài Thanh cũng đang rảnh rỗi, liền cùng thằng bé trở về phủ.
Editor : Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dù vóc dáng ba khác biệt, song phong thái và bước chân tựa hồ cùng một nhịp. Trong đó, thiếu niên vận hắc y chắp hai tay lưng, hình khẽ đung đưa, bước tiêu sái, toát lên vẻ phóng khoáng bất cần.
Còn Tiêu Hoài Viên, nàng cũng chắp hai tay lưng bước tựa như , nhưng toát lên một phong thái oai hùng khác biệt .
Nàng trò chuyện cùng Tiêu Hoài Thanh, khẽ liếc Đông Đông. Phát hiện thằng bé đang bắt chước dáng vẻ của và thúc thúc, một ý ấm áp liền tràn ngập đáy mắt nàng.
Đông Đông mịt mờ rõ, song vẫn cố gắng bắt chước dáng vẻ lớn. Vì chân tay ngắn ngủn, mỗi bước của bé trông vô cùng đáng yêu.
Người gác cổng thấy ba qua liền vội vã hành lễ, song vẫn tài nào nén nổi ý . Sợ phát hiện, chỉ dám cúi đầu trộm.
Đột nhiên giữa ba , Tiêu Hoài Viên là đầu tiên dừng bước. Nàng hít hà một cái, cất tiếng hỏi: “Có mùi vị lạ thường!”
Hương thơm ngọt ngào của sữa thoảng khắp gian, liền khiến nàng liên tưởng đến vô vàn món ngon, cũng nhờ đó mà níu chân bọn họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-47.html.]
Ngay đó, Tiêu Hoài Thanh cũng cảm nhận , vốn lên tiếng giải thích.
Đông Đông thấy lời nàng , phản ứng đầu tiên là đôi mắt bừng sáng, đó vô cùng hưng phấn chạy về một hướng, chạy hô to: “A Xuân tỷ tỷ! Tỷ món gì ngon !”
Giọng trong trẻo, lanh lảnh của bé khiến Tiêu Hoài Viên, vốn chẳng mảy may biểu lộ cảm xúc, cũng giật . Lúc , gương mặt nàng hiện lên thần sắc kinh ngạc: “Đông Đông, chuyện gì ?”
Nàng dứt lời, đứa trẻ khuất dạng khỏi tầm mắt bọn họ, biến mất ở chỗ ngoặt.
Tiêu Hoài Thanh thấy cũng vui, khóe môi khẽ cong lên thành nụ : “Đệ với tỷ từ lâu , nghĩa dẫn về nấu ăn cao siêu lắm. Đông Đông đặc biệt thích các món nàng nấu. Tỷ từng nếm thử ư? Cũng ăn ? Tỷ quên nhanh đến ?”
Gà Mái Leo Núi
Mấy ngày nay Tiêu Hoài Viên sớm về khuya, đôi khi còn trở về phủ. Lần , nàng gấp gáp trở về mới gặp Yến Thu Xuân. Tuy đó nàng cũng nếm chút đồ ăn do Yến Thu Xuân , còn cảm thấy thật sự ngon, nhưng nàng ngờ Đông Đông vui vẻ đến thế?
“Đương nhiên vẫn nhớ rõ, chỉ ngờ Đông Đông thích đến .” Nàng bất lực . Dáng vẻ của tiểu hài tử quả thật quá đỗi cường điệu, khỏi khiến nàng càng thêm tò mò. Lại thêm mùi hương quyến rũ nồng nàn, nàng cũng nhanh chóng bước theo hướng đứa trẻ : “Vừa trở về phủ, thật tình cờ. Lần nhất định nếm thử tay nghề của nghĩa .”
Vốn dĩ Tiêu Hoài Thanh cũng mùi hương mê hoặc, liền nhanh chóng đuổi theo.
Nếu chỉ một đến, phần thỏa cho lắm, nhưng tứ tỷ và cháu trai cùng thì khác.
Hai đến, nhận rằng càng gần sân trong, mùi hương càng thêm nồng.
Đợi đến khi hai bước đến cổng, mùi hương nồng đậm gần như khiến cả hai ngây ngẩn.
Đông Đông đến đây từ , bé ôm lấy thiếu nữ vận y phục màu lam vốn đang bận rộn bếp lò. Dáng vẻ bé linh hoạt lanh lẹ, cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng: “A Xuân tỷ tỷ! Lần tỷ món gì ngon !”
Yến Thu Xuân đang cắt các cạnh của bánh ngọt cuộn, lưỡi d.a.o màu bạc tỉ mỉ cắt qua những góc cứng. Khi đột nhiên ôm, nàng khẽ giật , đó nhanh chóng lấy bình tĩnh, giọng điệu mang chút giận dỗi: “Đứng cách một chút, dặn , khi đang cầm dao, ôm ?”
“Vâng~” Đông Đông ngoan ngoãn buông nàng , bé lùi hai bước hỏi, giọng điệu vẫn còn sữa trẻ con: “A Xuân tỷ tỷ~ Mùi thơm lừng, đây là món gì ?”
Dáng vẻ ngoan ngoãn quấn quýt khiến Tiêu Hoài Viên cảm thấy phần tương hợp với tính tình của cháu cho lắm. Nàng khẽ nhướng mày, song vẫn im lặng tiếp tục quan sát.