Yến Thu Xuân say đắm trong mỹ vị. Đông Đông ăn xong một dẻ sườn dê nhỏ, ánh mắt nó liền chuyển hướng, nhân lúc nàng để ý, toan ăn thêm miếng thứ hai.
Nào ngờ, cho dù nó khéo léo đến , Yến Thu Xuân vẫn phát hiện , liền đè tay nhỏ của nó , kiên quyết : "Không !"
Đông Đông nước mắt lưng tròng, giả vờ lóc sụt sùi : "A Xuân tỷ tỷ! Đệ ăn! Huhu... Ngày mai đến học đường, sẽ chẳng thể ăn thêm nữa..."
Yến Thu Xuân nghiêm mặt : "Ta ăn, nhưng thịt dê vốn tính nóng, hôm đạp chăn mà nông nỗi đau họng , thể cho ăn một miếng là may mắn lắm . Nếu ngoan ngoãn lời, chờ khỏi bệnh, sẽ đích thêm cho . nếu bướng bỉnh, sẽ chẳng cho nếm món nữa!"
Dung mạo nàng vô cùng ngây thơ, xinh , trông chẳng giống một sẽ dạy dỗ kẻ khác. Thế nhưng, ánh mắt nàng vô cùng kiên định, nghiêm túc, khiến Đông Đông vẫn một phen hù dọa.
Nó đỏ hoe mắt nàng, như dò xét xem nàng thật .
Yến Thu Xuân hề nhượng bộ nửa lời.
Đông Đông hiểu , ấm ức cúi đầu.
Yến Thu Xuân đau lòng xoa đầu nó, đưa quýt cho ăn. Quả là sơ suất, nàng vì thèm thịt nướng quá đỗi, nên xong lò lập tức nướng ngay, chẳng ngờ đúng lúc tiểu hài nhi bệnh, thể ăn món , chỉ đành tạm thời để nó chịu ấm ức .
Gà Mái Leo Núi
"Quýt cũng ngon mà, đừng giận dỗi nữa nhé? Sau khi khỏi bệnh, nhất định tỷ tỷ sẽ thật nhiều sơn hào hải vị cho !" Yến Thu Xuân cam đoan.
Đông Đông mím môi, toan tỏ ấm ức để kiếm thêm chút lợi lộc.
Nào ngờ mím môi, múi quýt càng tan chảy trong khoang miệng, nước chua ngọt tràn ngập khoang miệng, khiến vị thịt vị chua ngọt lấn át. Nó vô thức nuốt nước bọt, bỗng nhiên tâm tình liền hơn nhiều phần.
Biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi
Vị ngọt thể khiến lòng hân hoan, là sự thật chẳng sai.
Đông Đông nếm quýt, chợt cảm thấy hương vị thật chẳng tệ chút nào, bé ngoan ngoãn gật đầu: "Được , A Xuân tỷ tỷ, tỷ tỷ tuyệt đối đừng quên lời hẹn nhé!"
Yến Thu Xuân khẽ cong môi : "Ta sẽ !"
Nàng dứt lời, bắt đầu chia phần thịt dê còn . Nàng sai Thủy Mai mang phân phát cho , chỉ giữ vài miếng thịt cùng hạt dẻ. Mỗi viện vẫn một phần như thường lệ, nhưng khi đưa , nàng khéo léo thêm chút ớt thịt dê. Tiêu phu nhân vốn ưa vị cay nồng.
Thêm ớt xong, món thịt cần đặt lò nướng hâm nóng chừng một chung , đó mới thể mang tới.
Đông Đông dõi theo từng động tác của nàng. Dù thèm nhỏ dãi, bé chỉ dám tập trung ăn hạt dẻ và quýt để xoa dịu cơn thèm, mắt dám thẳng mà chỉ lảng sang những chỗ khác. Bỗng nhiên, bé trông thấy một nữ tử ở cửa viện, liền vội vàng dậy reo lên: "Đại bá nương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-35.html.]
Yến Thu Xuân theo, quả nhiên một tốp đó. Có lẽ do mải mê ăn uống, bọn họ chẳng hề khách đến từ lúc nào. Nàng vội tạ : "Thiếu phu nhân."
Uyển Nhi cũng bước tới, khẽ gọi: "Đại bá nương."
"A Xuân, Uyển Nhi, Đông Đông." Tạ Thanh Vân mỉm , tiến gần Yến Thu Xuân, nắm lấy tay nàng, giọng điệu thiết lạ thường: "Muội vất vả chăm sóc hai đứa trẻ , thấy mệt mỏi chăng?"
"Không hề, Uyển Nhi ngoan ngoãn, Đông Đông đáng yêu, đỗi yêu quý chúng." Yến Thu Xuân vội lắc đầu. Nàng nào chăm sóc gì nhiều, hơn nữa phủ vốn tĩnh lặng, tiếng trẻ con đùa giỡn càng thêm phần sinh động.
Ý môi Tạ Thanh Vân càng sâu hơn, nàng khẽ : "Giờ khắc bỗng nhiên đến phiền, thực chút chuyện cần ."
Nàng hiệu cho hai lạ mặt theo , tiếp lời: "Hai vị do Tam hoàng tử phi phái tới, rằng thức ăn A Xuân nấu khiến Nhị hoàng tôn thèm thuồng dứt, nên cố ý mời Lưu công công cùng nhà đến đây học hỏi. Song, nếu thấy bất tiện thì cứ từ chối, tính cách Tam hoàng tử vốn hiền lành, sẽ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ."
Sau đó nàng sang với hai : "Đây chính là vị khách quý trong phủ chúng , Thu Xuân cô nương."
"Bái kiến Thu Xuân cô nương." Hai mau chóng thi lễ, ánh mắt tràn đầy mong đợi : "Mấy ngày , khi hoàng tôn trông thấy cơm trưa của tiểu thiếu gia Tiêu gia, liền luôn miệng nhắc mãi thôi, đặc biệt thỉnh cầu Thu cô nương chỉ giáo."
Yến Thu Xuân khẽ nhíu mày, ngờ hoàng tử phi phái đến thỉnh giáo.
Tuy Tạ Thanh Vân ám chỉ nàng thể tùy ý truyền thụ, tóm cũng là để Tiêu gia giữ thể diện, vốn là chuyện lớn lao gì.
đây vốn do nàng sáng tạo, cũng quyền sở hữu độc nhất, nên nàng định gật đầu đồng ý.
lúc , Đông Đông nhanh chóng chạy tới, chút bài xích mà nắm lấy ống tay áo của Yến Thu Xuân. Khi nàng , bé thì thầm tai nàng: "A Xuân tỷ tỷ, đừng dạy bọn họ! Nếu ăn thì chắc chắn sẽ so sánh với mất!"
Yến Thu Xuân khẽ phì , nhẹ giọng an ủi: "Đệ yên tâm, cho dù bọn họ học xong cũng chẳng thể sánh bằng !"
Nói đoạn, nàng thẳng , đáp: "Đương nhiên là , mời hai vị theo ."
Yến Thu Xuân hào phóng chút giấu giếm, tận tình truyền dạy cho đối phương món cơm đùi gà. Ngoài , nàng còn ngần ngại tặng thêm cả cách chế biến gà rán.
Sau khi học xong, hai vị khách vô cùng cảm kích mà cáo từ, lúc rời còn để năm mươi lượng bạc học phí!
Yến Thu Xuân vô cùng hài lòng về khoản tiền , tận năm mươi lượng bạc đó!
Quả nhiên phủ hoàng tử chi tiêu thật hào phóng!