Yến Thu Xuân đành tạm gác việc đang , theo chân Hoàng ma ma ngoài. Lúc gần , nàng cẩn thận dặn dò Thủy Mai và Hứa ma ma cách xử lý nốt công việc. Việc đậu hũ chắc hẳn các nàng đều rành rẽ, các bước cũng chẳng hề phức tạp, tào phớ ngọt cay đều chuẩn xong, thể dùng ngay.
Cả đám tiểu hài tử đều theo gót nàng.
Lại Hoàng ma ma ngăn trở: “Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, chư vị cứ ở đây dùng bữa . Đây là đại nhân chi sự, tiểu hài tử nhúng tay .”
Bốn tiểu hài tử ngơ ngác , chỉ thể tiếc nuối mà từ bỏ ý định.
Yến Thu Xuân vốn đang nghĩ về chuyện thức ăn, ngờ thể tận tay hết cho bọn nhỏ, trong lòng liền chút bất an. Đi vài bước, nàng bèn hỏi: “Ma ma, bá mẫu gọi đến chuyện gì ?”
Hoàng ma ma liếc nàng một cái đầy vẻ đồng cảm, hạ giọng : “Cô nương chớ vội nóng nảy.”
Yến Thu Xuân ngẩn : “Sao thể như ?”
“Là Tiết phủ phái đến đây cầu hôn.” Hoàng ma ma , giọng đầy vẻ tức giận: “ là cầu nạp cho Ngũ thiếu gia bên đó!”
Cầu hôn?
Cho ai?
Yến Thu Xuân trong tiềm thức lập tức nghĩ suy, bởi lẽ nàng vốn chẳng Tiêu gia nên nhất thời màng đến sự tình . khi đến chữ “nạp ”, nàng bỗng nhiên chợt tỉnh.
Là cho nàng!
Yến Thu Xuân quả nhiên mặt mày tối sầm. Nàng giận dữ, phẫn nộ vô cùng, tức đến bật tiếng khẩy.
Nạp ?
Gà Mái Leo Núi
Kẻ thiếu niên mặt mày trắng trẻo đó, dám mơ tưởng nạp ?
Bước chân của Yến Thu Xuân bỗng chốc trở nên gấp gáp.
Hoàng ma ma trở tay kịp, thoạt nhiên theo kịp bước nàng. Ngước đầu lên, bà chỉ kịp thấy vạt váy lướt qua nhanh như cắt. Bà ngẩn ngơ một lát, khẽ khúc khích , vội vã chạy theo.
Quả nhiên hổ là Lục thiếu gia để mắt tới!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-188.html.]
Mang khí chất của Tiêu gia thật!
Nơi tiếp khách là chính sảnh ngoại viện.
Lúc Yến Thu Xuân đến, đúng lúc thấy một giọng phần quen thuộc, đang cất tiếng xen lẫn lời lẽ: “Lão tỷ tỷ đây còn chần chừ điều gì? Tiết gia là gia tộc danh giá hiếm , còn là Hộ Bộ Thượng thư đó! Hơn nữa Tiết gia đang nỗ lực để đại nhi tử trở thành thủ phủ Cẩm Châu, là đích ấu tử, Tiết Ngũ Lang ắt sẽ tiền đồ xán lạn, Tiêu gia cũng nhờ đó mà thêm một mối giao hảo.”
Vị phu nhân nọ khách tọa, nghiêng về phía Tiêu phu nhân, mặt mày hớn hở, vẻ mặt vô cùng thiết.
Tiêu phu nhân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ, thậm chí còn pha chút lạnh lùng cùng bất mãn. Nghe đến lời , bà khẩy: “Dù đến mấy, thì cũng chỉ là thất!”
“Sao ngài nàng ?” Giang phu nhân bất giác hỏi , nháy mắt với bà hai cái: “Chẳng lẽ ngài thật sự định để nàng về với Lục lang nhà ngài? Nàng chỉ là một cô nương mồ côi, lai lịch bất minh, ký túc tại Tiêu gia từ lâu, thọ ân điển của ngài. Ngài hết lòng hết nghĩa, nàng xứng đáng…”
“Câm miệng!” Tiêu phu nhân rốt cuộc nhịn nổi, quát lên một tiếng lớn.
Thần sắc Giang phu nhân thoáng chốc cứng đờ, mặt mày lộ vẻ hổ, song dám phản bác. Nàng đành cố giữ vẻ bình thản, chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Vừa liếc sang, nàng chợt thấy một thiếu nữ xuân thì thanh thuần đang ở bậc cửa.
Ánh mắt Giang phu nhân bỗng sáng rỡ, lập tức dậy nghênh tiếp, còn chút coi thường nào như : “Yến cô nương tới ? Ai chà, nãi nãi Đông Đông cũng thật là, thế nào cũng nên hỏi ý cô nương một lời chứ, nếu chẳng sẽ e lệ đến c.h.ế.t ?”
Yến Thu Xuân né tránh bàn tay của Giang phu nhân, ánh mắt hề lay động, lướt qua bà mà thẳng đến mặt Tiêu phu nhân, cúi hành lễ: “Bá mẫu.”
Tiêu phu nhân khẽ xoa thái dương, giọng chút yếu ớt: “Giang phu nhân đây cầu hôn con, Tiết phủ ngũ thiếu gia là đích tử, nhưng Tiết gia chỉ thể ban cho con vị trí quý , vì chính thê của y là tiểu thư Tấn Vương phủ, Vĩnh Khánh quận chúa. Con nghĩ về chuyện ?”
Bà dứt lời, Giang phu nhân, xem nhẹ nên sắc mặt vốn khó coi, tiến đến, nở nụ gượng gạo: “ , nhưng tiểu thư cứ yên tâm, Tấn Vương tính tình hiền hòa, Tấn Vương thế tử cũng khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, tiểu thư con nhà tất nhiên cũng là một hiền đức phúc hậu.”
“Bổn phu nhân thấy , cũng khuyến nghị con chấp thuận, chỉ là chuyện cũng do chính con quyết định, cho nên vẫn hỏi con một tiếng. Nếu con đồng ý, những chuyện còn bổn phu nhân sẽ thu xếp thỏa cho con.” Tiêu phu nhân một nữa ngắt lời Giang phu nhân, về phía Yến Thu Xuân, ngữ khí ôn hòa đáp.
Vẻ lạnh lẽo gương mặt Yến Thu Xuân dịu bớt mấy phần, nàng khẽ với bà.
Chỉ cần Tiêu phu nhân cũng đồng tình, những chuyện còn nàng cũng chẳng bận tâm.
Giang phu nhân liên tiếp mất mặt, nụ gượng gạo chẳng còn giữ nổi môi. Bà hạ giọng nhắc nhở: “Yến cô nương, bổn phu nhân tuy tài hèn sức mọn, nhưng cũng nàng đến từ Vụ Thành, cha , nhờ ơn cứu mạng Tiêu Lục Lang mà nương náu nơi Tiêu gia. Chẳng lẽ cô nương thể cứ mãi ở Tiêu gia mà cần danh phận ?”
Yến Thu Xuân ánh mắt lạnh lùng quét qua bà , cất giọng băng giá: “Ta ở Tiêu gia cũng liên quan gì đến bà. Phiền bà hãy rõ ràng với Tiết gia rằng bổn cô nương gả. Cho dù là vị trí chính thê, bổn cô nương cũng khinh thường. Bà rõ ? Đừng lấy một chức nho nhỏ mà coi là bảo bối, xem thường đến !”