Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:25:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt non nớt hiếm gặp khiến Trầm lão gia khỏi động lòng, ông cũng cầm đũa lên, chậm rãi nếm thử.

Vì khẩu vị của mỗi gia tộc ắt hẳn đôi phần khác biệt, đầu bếp Trâu khi chuẩn món ăn , dù là lượng hạt tiêu muối đều giảm ít. Sau khi chiên hai , lớp vỏ ngoài xốp giòn rụm.

 

Dẫu là bậc lão niên răng yếu, khi dùng bữa cũng chẳng cần dùng sức cắn, chỉ khẽ đưa nhẹ, lớp vỏ vỡ vụn, để lộ phần thịt gà mềm mại bên trong. Vỏ ngoài giòn tan, thêm gia vị phụ, chỉ vương chút vị mặn mà cùng béo bùi.

Hương vị quả là mỹ diệu vô cùng, mà thịt gà tẩm ướp bên trong mềm mại, tan chảy, vương chút vị tê nồng của hạt tiêu, hòa cùng vị cay nhè nhẹ từ cây sẻn gai.

Hương vị đủ độ thanh đạm, khi đầu lưỡi chẳng hề thấy gay gắt, trái khiến đôi mắt của hai vị lão nhân khẽ mở lớn. Họ nhai khẽ gật gù: “Hương vị quả tệ.”

Trầm nãi nãi cũng nếm thử, bà gật đầu liên hồi: “Món quả thực mỹ vị!”

Trầm Bình Nghiêm thấy , lòng liền yên , khóe môi cũng khẽ cong lên thành nụ : “Vậy gia gia, nãi nãi nên dùng thêm đôi chút.”

Trầm lão gia nhai nuốt xong xuôi, nhấp một ngụm thơm, đoạn lấy khăn lau vết dầu khóe miệng, mới cất lời: “ vẻ nhiều dầu mỡ, hề lợi cho sức khỏe của những lão nhân như chúng , chi e thể dùng quá độ.”

Vốn là bậc lão niên quen khẩu vị thanh đạm nhiều năm, ông quả thực hiếm khi nếm những món như . Dẫu vị tệ, nhưng cũng quen lắm.

Nụ gương mặt Trầm Bình Nghiêm bỗng chốc cứng , vội vã điều chỉnh thần sắc, đoạn liền lên tiếng nhận : “Là của con...”

“Song thỉnh thoảng nếm thử một chút cũng chẳng .” Trầm lão gia tiếp lời, đó chủ động gắp thêm một hai miếng bát tôn nhi, vang ôn tồn dặn dò: “Khi dùng những món như , cũng chớ quên ăn thêm rau dưa, như thế mới lợi cho thể.”

Đến lúc , Trầm Bình Nghiêm mới thực sự an lòng, một nụ đáng yêu hiện lên gương mặt thanh tú của : “Dạ, !”

Gà Mái Leo Núi

Hắn gắp vài miếng rau xanh dùng , đoạn mới c.ắ.n một miếng thịt gà mềm mại, lớp vỏ giòn rụm, cùng vị cay nồng, mặn mà kích thích nơi đầu lưỡi. Đã bao ngày nào nếm hương vị , khiến cảm thấy khoan khoái vô cùng, khẩu vị cũng theo đó mà tăng lên ít. Hắn vun một miếng cơm đầy, khuôn miệng nhỏ nhắn thanh tú ngừng nhấm nháp, vẻ mặt hiện rõ sự thỏa mãn.

Thấy tôn nhi dùng bữa ngon lành đến thế, tốc độ gắp thức ăn của hai vị trưởng bối Trầm gia cũng khỏi tăng nhanh hơn .

Nói thật lòng, ngoài việc món nhiều dầu mỡ, hương vị vẫn là tuyệt hảo.

Điều đáng là phần thịt gà bên trong hề mỡ, vặn thể dung hòa lượng dầu lớp vỏ ngoài. Tổng thể mà , cũng chẳng tính là quá ngấy.

Kẻ thể chế biến món ăn mỹ vị đến thế, quả là một cực kỳ khéo tay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-159.html.]

Trong bữa cơm, Trầm gia vốn ưa trò chuyện. Trước khi dùng bữa, đôi ba câu xã giao là điều thường tình, nhưng một khi động đũa, ai nấy đều lặng lẽ dùng bữa. Bởi , bàn ăn, tuyệt nhiên chẳng lời nào vang lên. Cứ thế, từng miếng từng miếng đưa lên, cho đến khi bữa ăn kết thúc.

Sau cùng, các vị lượt dùng bữa xong, bàn còn vài món động đũa, duy chỉ món gà rán thơm ngon là cạn sạch.

Thấy , tâm trạng Trầm Bình Nghiêm càng thêm phấn chấn. Hắn nhận , niềm vui sướng khi sẻ chia và đối phương đồng lòng, còn vượt xa sự thỏa mãn của việc độc thực.

Hai vị lão nhân gia cũng mỉm hoan hỷ, tuy Trầm gia vốn chuộng ăn quá nhiều sơn hào hải vị, nhưng ăn uống đạm bạc quá cũng chẳng .

Thế , cả ba đều đặt đũa xuống. Trầm nãi nãi mỉm hỏi: “Bình Nghiêm, vị trù tử của con còn tinh thông món ăn nào khác ?”

Đôi mắt Trầm Bình Nghiêm chợt sáng bừng, tựa như thuở thiếu thời, đáp: “Dì Yến chỉ dạy ít món ăn. Sau , sẽ dặn dò mỗi bữa đều chuẩn đôi chút.”

Trầm lão gia gật đầu dè dặt, ông dậy, dạo đôi chút để tiêu cái bụng hiếm khi no nê: “Phải .”

Trầm Bình Nghiêm quả nhiên nghiêm túc về chuyện . Hắn cùng Trầm lão gia đàm đạo hồi lâu, thông báo tình hình học tập với Nhị lão gia ở một bên, đó kể những chuyện tai mắt thấy tại quán hôm nay. Hắn lắng Trầm lão gia độc phân tích, nhận ở bất cứ , bất cứ lúc nào, đều thể học hỏi điều lẽ .

Mãi đến khi hàn huyên tận, ông mới dậy cáo từ.

Bước chân lão quả thực nhanh nhẹn lạ thường.

Thực sự đổi tuy đôi chút, nhưng nào nghiêm trọng như những gì từng lo lắng!

Nếu , từ nay về , cũng thể cho ông bà thưởng thức thêm những món ngon khác. Tin chắc rằng, khi nếm nhiều, các vị sẽ càng thêm yêu thích!

Đêm đó, liền sai trù tử món cánh gà chiên giòn. Ngày hôm là canh chua nóng hổi, ngày thứ ba là...

Đến ngày thứ tư, một phong thư đưa tới.

Trên phong thư đề hai chữ "Đông Đông".

Phong thư khá dày, hẳn đến vài trang giấy.

Đây là đầu nhận thư tín từ vị . Tiểu thiếu niên nay vẫn luôn trầm , hiếm khi lộ rõ vẻ mừng rỡ đến .

 

Loading...