Lúc , đoàn xe ngựa dừng . Các thị vệ lượt mặt ngoài, chỉ chừa một trống đủ như một cánh cửa. Tiếp đó, họ đặt một chiếc bàn lớn, đó bày biện vài món vật phẩm gói trong túi giấy dầu cùng một bình gốm.
Cuối cùng, một tấm biển hiệu giăng lên xe ngựa. Mọi đều thấy dòng chữ lớn: 【 Bán bắp rang, đáp đúng đố đèn tặng ngay! 】
Cách thức buôn bán khác mấy so với các sạp hàng xung quanh, nên dân chúng chẳng lấy ngạc nhiên. Họ chỉ thấy lạ lùng , chiếc xe ngựa xa hoa phú quý đến mà cũng hạ phố buôn bán ?
Hơn nữa, bắp rang là thứ gì đây?
Khi đang mải suy đoán, một hầu mở một chiếc túi giấy dầu, miệng túi khẽ hé để lộ vật bên trong cho chiêm ngưỡng. Triệu Kỳ vươn cổ ngóng trông, phát hiện thứ tròn vo, vỏ ngoài gồ ghề, màu vàng cam bắt mắt, từ đằng xa ngửi thấy mùi thơm ngọt lịm.
Lúc , hầu cất giọng : “Đây là bắp rang mời chư vị nếm thử miễn phí, mỗi một thìa. Nếu đáp đúng một câu đố đèn sẽ tặng một phần, còn nếu đáp sai thì tự bỏ tiền mua, mười văn tiền một phần!”
Nói cầm thìa múc lên. Chiếc thìa nhỏ bé chẳng mấy to lớn, đó chỉ vỏn vẹn ba bốn miếng bắp rang, đó giơ cao lên, hỏi: “Ai nếm thử ?”
“Ta!”
“Ta !”
Dân chúng tụ tập từ sớm, náo nhiệt giơ cao tay.
Người hầu lượt phân phát, mỗi một thìa. Triệu Kỳ đến đỏ mắt, cũng vội vàng vươn tay.
Hắn may mắn nhận phần cuối cùng.
Những ăn bắt đầu hối hả hỏi mua: “Thật sự quá đỗi ngon miệng! Thực sự chỉ cần mười văn ? Ta mua!”
“Ta cũng , cũng !”
Hiện giờ vẫn đang là dịp ăn Tết, còn là Tết Nguyên Tiêu. Ngày Tết cuối cùng vui chơi sảng khoái, đều chuẩn khá nhiều tiền, hầu hết đều chịu chi các hoạt động vui chơi ăn uống mới lạ. Hơn nữa, ước lượng túi giấy dầu bàn, thể chắc rằng hề ít.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi những trong xe ngựa đều ý định kiếm tiền. Bởi , lập tức tới giữ định trật tự, truyền đạt quy tắc cho bọn họ.
Mà bên , Triệu Kỳ hào hứng chia sẻ với Tiết Gia Hà: “Ở kinh đô mấy món từng nếm qua, nhưng vô cùng đáng giá!”
“Ta cũng ăn bao giờ…” Tiết Gia Hà mỉm , hai ngón tay kẹp một viên nhấm nháp.
Ăn xong một viên, liền lĩnh hội . Khó trách gọi là bắp rang, miệng ngọt lành giòn rụm, nhai rôm rốp nhưng phần lõi rỗng tuếch, đem đến cảm giác tưởng chừng ăn nhưng như ăn gì cả.
Vị ngọt thanh vẫn vương vấn đầu lưỡi, kích thích nếm thêm.
Lúc Triệu Kỳ cũng ăn xong, tuy nhiên chẳng hề thất vọng, trái đôi mắt sáng rực lên: “Đây chẳng hạt bắp phơi khô rang nổ ở quê ? Mà ngọt lịm! là kinh thành quả tận hưởng, dám bỏ đường trắng , còn chúng ở quê thì tiếc rẻ vô cùng. Không ai nghĩ điều , quả là độc đáo đấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-146.html.]
“Là một cô nương.” Tiết Gia Hà mỉm .
“Hả?” Triệu Kỳ lộ vẻ lạ lùng: “Huynh quen ?”
Tiết Gia Hà gượng gạo gật đầu: “Là một cô nương tại Tiêu gia, tiếc rằng chẳng rõ tên chi, chỉ trong tên một chữ Xuân. Nàng cực kỳ khéo tay, những món kho, gà chiên, cùng vô vàn món ngon khác nàng đều thể chế biến…”
Triệu Kỳ hâm mộ: “Hỡi ôi, ai mà cưới cô nương , dẫu trở thành kẻ hình đẫy đà, cũng cam lòng!”
Bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn khí vây quanh, ngoảnh đầu sang thấy Tiết Gia Hà trầm mặc.
Hắn nhanh chóng phản ứng: “Ta lỡ lời, lỡ lời ! Tiết , xem bên đáp đề náo nhiệt quá, chúng cũng qua chung vui chăng? Không Tiêu cô nương tới …”
Bên , xe ngựa.
Đề mục đối đáp do chủ quầy bốc thăm, bốc trúng thì cho tham gia trả lời, ngõ hầu tăng thêm phần hứng thú giao lưu giữa đám tiểu đồng cùng khách nhân.
Lúc là đề A Hoàn bốc. Nó vươn bàn tay nhỏ về phía chiếc bình, lấy một tờ giấy bé xíu mở xem, cố sức cất giọng non nớt lớn: “Đề mục: Bốn phương thông suốt.”
Gà Mái Leo Núi
Vị khách trầm ngâm chốc lát, liền đáp: “Đạo lý rõ ràng!”
A Hoàn nở nụ , gật đầu: “Đáp đúng, cho ngươi.” Nó lấy một tờ giấy dầu từ trong xe ngựa đưa qua, gia đinh liền trao túi thưởng đến tay vị khách .
Hiển nhiên vị khách vui vẻ, phàm là vật tặng , nào ai chẳng hoan hỉ, : “Đa tạ tiểu công tử, mong rằng thể gặp .”
Chưa bao giờ giao lưu với lạ, nay lạ đối đãi tình như , khuôn mặt A Hoàn những lời cho đỏ bừng, ngượng nghịu vô cùng.
Đến khi nhường chỗ cho Uyển Nhi bốc thăm, nó vẫn còn chút lưu luyến thôi.
Vui thú chừng nào!
Yến Thu Xuân ở bên cạnh quan sát, cảm thấy phương thức quả thực diệu kế. Nàng thích buôn bán nhưng vẫn thích thú chơi dù lỗ vốn nhưng thêm phần hứng thú , chỉ tiếc thuở túng thiếu, ít khi dịp thử sức.
Nay thể phóng tay chút ít .
Phần lớn các câu đố đều phức tạp, cũng chỉ vài câu thực sự hóc búa, đúng lúc Uyển Nhi chẳng may mắn, rút trúng một câu: “Di thế mộ Trang Chu, thụy khứ năng vi hồ điệp mộng.” Đọc xong, tiểu cô nương cất lời: “Mời đối vế hạ!”
Người tham gia đối đáp chăm chú hồi lâu, nghĩ , bất đắc dĩ rút mười văn tiền: “Ta xin chịu thua, nguyện bồi thường mười văn tiền.”