Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-10-19 15:44:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hắt xì!”

Trên đường hành quân đến Ô Tháp Quốc, đại quân đang nhanh chóng tiến bước, mong kịp đến thành kế tiếp khi mặt trời lặn để bổ sung chút lương thảo.

Vị đại tướng quân đang cưỡi ngựa đầu bỗng hắt xì một cái.

Thị vệ Lôi Xuyên bên cạnh vội hỏi: “Tướng quân, nhiễm phong hàn ?”

Tiêu Hoài Thanh từ trong túi treo yên ngựa lấy một miếng thịt lợn khô, nhấm nháp ngon lành mà đầu , : “Không ! Chắc chắn là đang nhắc tới bổn tướng quân!”

Lôi Xuyên liền yên tâm, phong hàn là . Hắn hâm mộ và ghen tị miếng thịt lợn khô thơm ngon trong tay chủ tướng, nuốt nước miếng, cố ý châm chọc : “Ài, ai mà nhắc mãi tướng quân nhỉ? Lão phu nhân chăng? Trước đó tướng quân cũng hắt xì cơ mà."

Tiêu Hoài Thanh khẽ lạnh một tiếng: “Dù cũng nhắc tới!”

Nói xong, chậm rãi cầm lấy một miếng thịt heo khô khác, từ tốn bỏ từng chút trong miệng.

Hương vị cay nồng khiến thích thú nheo mắt , bỗng nhiên lỗ mũi ngứa ngáy: “Hắt xì!”

Ăn xong mì thịt bò, Yến Thu Xuân chào tạm biệt Tiết Gia Hà.

Không đám tiểu bối bên cạnh, nàng về bằng xe ngựa mà cứ thế tản bộ về. Hiện giờ nhiệt độ bắt đầu tăng lên, một mùa đông dài ẩn , thể rèn luyện gân cốt đôi chút.

Tiện thể ngắm quang cảnh phố phường nơi đây.

Nơi bọn họ dùng bữa đó thuộc con phố quá đỗi phồn hoa. Nếu xa hơn, đến khu vực trung tâm kinh đô thì chỉ cần ở đây là sẽ tự cảm nhận sự rộng lớn và hưng thịnh của nó.

Để thuận tiện cho xe ngựa các loại, thậm chí cả binh mã cũng như những cuộc diễu hành, triều yết của các nước chư hầu, con đường nơi đây khôi sửa vô cùng khoáng đạt, rộng lớn. Từ đầu phố sang tới bên ngốn ít thời gian.

Nơi đây cũng là chốn tụ họp cư dân đông đúc nhất kinh thành, dọc đường , các cửa hàng mọc san sát, đồ sộ vô ngần.

Quan sát một hồi, Yến Thu Xuân nhận thấy hai bên đường treo đầy đèn lồng, muôn hình vạn trạng, tinh xảo tuyệt luân.

Nàng kịp hồn, bất giác cất tiếng hỏi.

Thủy Mai đáp: “Ngày mai là mười ba, Tết Nguyên Tiêu sắp đến , tất nhiên sẽ treo đèn lồng rực rỡ. Đêm mai và tối ngày rằm, cô nương thể ngoài du ngoạn. Lúc đó, chúng dân sẽ tề tựu tham gia lễ hội hoa đăng, cấm đêm khuya, cả đêm sẽ náo nhiệt thôi, muôn vàn gánh hàng rong cũng phép bày bán khắp con phố .”

Yến Thu Xuân giật bừng tỉnh, thì là Tết Nguyên Tiêu.

Nàng sống mà mấy để ý tới thời gian, suốt ngày quanh quẩn trong Tiêu phủ, nên chẳng hề chú ý đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-140.html.]

Nếu là Tết Nguyên Tiêu, dĩ nhiên mua vài ngọn hoa đăng về treo.

Yến Thu Xuân chuyển gót bước tới một cửa hàng hoa đăng, lựa chọn vài ngọn hoa đăng hình thú nhỏ đáng yêu. Vì mua lượng lớn, nàng liền bảo đưa thẳng tới Tiêu phủ.

Dạo chơi thỏa thích, nàng tiêu xài thoải mái, mua thêm ít thức quà vặt mang về.

Vừa trở trong phủ, đám trẻ nhỏ tới giờ học phong thanh nàng về liền tức tốc chạy đến, líu lo vây quanh nàng, hỏi: “Vì hôm nay tỷ tỷ lâu đến ?”

“Tỷ mang về thức quà nào ngon ?”

Yến Thu Xuân đưa thức quà vặt cho bọn trẻ, cố ý hồi tưởng , giọng điệu hưởng thụ vô cùng: “Tỷ ăn một bát mì bò thơm ngon khó cưỡng, sợi mì là tuyệt hảo, nước dùng cùng thịt bò cũng tuyệt vời kém. Tỷ còn mua hoa đăng cho các đây nữa, ngày mai và ngày sẽ lễ hội hoa đăng…”

“A!” Bọn nhỏ đồng loạt trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Trong đó, A Hoàn thán phục kinh ngạc nhất. Tiểu tử vô cùng ngưỡng mộ việc Yến Thu Xuân và những đồng hành ngoài tự do tự tại như thế.

Trái , Uyển Nhi là đầu tiên níu tay Yến Thu Xuân mà cầu xin: “A Xuân tỷ tỷ, cũng !”

“Đệ từng ! Lễ hội hoa đăng năm ngoái, tiểu thúc thúc ở phủ dẫn đó!” Đông Đông ngẩng cao cằm kiêu ngạo .

Gà Mái Leo Núi

A Hoàn lập tức truy hỏi : “Lễ hội hoa đăng rốt cuộc diễn như thế nào ?”

Đông Đông gãi gãi má, giọng lập tức nhỏ trông thấy: “… Đệ quên sạch , chỉ nhớ rằng và vô vàn hoa đăng thôi.”

Uyển Nhi tiếc nuối : “Muội , sợ…”

Năm ngoái, Uyển Nhi mới sáu tuổi, Đông Đông ở phủ, ca ca ruột của về Trầm gia, bởi nàng cởi mở hoạt bát như bây giờ.

Tiêu Bình Thịnh bình tĩnh nhất, y là lớn nhất, trải qua vô việc, như lễ hội hoa đăng thì y vài : “Đệ từng qua vài , lễ hội hoa đăng vui, đoán đố đèn, bán muôn vàn thức ngon vật lạ, còn các tiết mục biểu diễn náo nhiệt…”

Yến Thu Xuân cũng từng tới, y với ánh mắt đầy mong đợi.

Thiếu niên lập tức với vẻ nghiêm túc hơn hẳn: “Trước còn từng đoán trúng câu đố của hai ngọn đèn tại một quầy hàng, đoạt hai ngọn hoa đăng đấy!”

“Đại ca, giỏi quá!” Uyển Nhi nâng má, đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ .

Đông Đông cũng gật đầu lia lịa.

Yến Thu Xuân cũng thán phục: “Chắc chắn thể nào đoán . Vậy chúng ngoài chơi, cứ giao phó việc đoán đố đèn cho Bình Thịnh , mong là thể mang thêm vài ngọn đèn nữa về phủ.”

“Được thôi! Được thôi!”

Loading...