Ăn đến cuối cùng, Uyển Nhi thỏa thuê ngẩng đầu ngắm, đó giật thốt lên: "Ôi chao, đông khách đến !”
Tiết Nghiễm Tu yên lặng gặm nốt chiếc cánh gà cuối cùng, còn theo bản năng học theo Đông Đông l.i.ế.m láp đầu ngón tay. Sau khi chợt phản ứng , gò má non nớt của tiểu tử đỏ ửng, lầm bầm biện minh: "Bởi vì các ngươi ăn quá đỗi ngon miệng!”
Thiếu niên đối diện cũng gật gù phụ họa, vụng trộm ngó sang bàn bên cạnh. Trên bàn bốn bày la liệt những món điểm tâm màu sắc rực rỡ, tuy rằng nếm ít, song vẫn còn thật nhiều, những món mà họ từng gọi qua.
Thật đáng tiếc, họ chỉ vỏn vẹn hai , nào dám sánh với bốn bên bàn . Chỉ thể ăn chừng đó, nạp thêm nữa!
Sau khi ăn uống no nê, vài đó bèn rời khỏi quán.
Vì lo ngại phận của tiểu Hoàn, nhỡ các bậc trưởng bối gây khó dễ cho , hoặc chuyện gì đó bất lợi, bởi Yến Thu Xuân dẫn ngoài dạo chơi, mà chỉ dạo bước tiêu cơm chốc lát trở về phủ.
hôm nay, Đông Đông dường như mở một cánh cửa đến thế giới mới, thường xuyên sai hạ nhân mua chân gà, gà rán và những thứ khác về để thưởng thức.
Những món bán ở bên ngoài, luôn cảm thấy ngon miệng hơn so với đầu bếp trong nhà .
Dĩ nhiên, với tiền đề thể so sánh với tài nghệ của Yến Thu Xuân.
Chẳng qua để thể ăn uống thỏa thích như thế , cũng trả cái giá nhỏ. Đó chính là lượng bài tập tăng lên gấp bội, Tiêu Hoài Thanh cùng mẫu đều mặt ở phủ, chẳng ai kèm cặp cho .
Gà Mái Leo Núi
Khi nỗi phiền muộn , Tạ Thanh Vân bèn đích mời Tiêu Hoài Khang đến đây để hỗ trợ.
Vì thế kể từ đây, mỗi ngày Yến Thu Xuân đều thể tiếng Đông Đông kêu ca t.h.ả.m thiết.
Nhìn vị thanh niên ôn tồn lễ độ , thực chất là kẻ lòng khó lường. Y ép Đông Đông đến mức tay chân bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào thì y chẳng chịu buông tay.
Yến Thu Xuân đến nỗi chẳng khỏi động lòng trắc ẩn, song nàng vẫn hé răng nửa lời.
Mập mạp quá mức quả thực hề , nhất là đối với trẻ nhỏ, bởi lẽ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Mà lúc , Yến Thu Xuân cũng nhận lợi tức của tháng thứ nhất.
Đã chia lợi tức !
Mặc dù là góp bí quyết công nghệ, chẳng cần bận tâm điều gì, mà vẫn thể thu về hai mươi phần trăm lợi nhuận!
Kỳ thực cũng chẳng đáng là bao, bởi lẽ khai mở thêm chi nhánh càng tiêu tốn nhiều bạc hơn. Tám phần trong đó đầu tư chi phí ban đầu cùng việc phát triển chi nhánh kế tiếp. Sau cùng, cửa hàng tuy lợi nhuận mỏng manh nhưng doanh nhanh chóng , mang về cho nàng khoản bạc năm lượng chỉ trong tháng đầu tiên!
Ấy mà, qua thì chẳng đáng là bao, song lúc mới chỉ là tháng đầu tiên khai trương, Yến Thu Xuân trong lòng vô cùng thỏa mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-137.html.]
Ngay khi nhận tiền xong, Yến Thu Xuân cũng bắt đầu tính toán khoản tài sản gần đây.
Cộng dồn từng khoản nhỏ, qua cũng ngót nghét sáu trăm lượng bạc!
Với tiền , đủ để mua một thôn trang đây?
Yến Thu Xuân khỏi rục rịch ý niệm. Dẫu cho hiện tại nàng sống ở Tiêu gia khá thỏa, nhưng suy cho cùng, đó cũng chẳng tư gia của nàng. Đối với Tiêu gia, ngay từ ban đầu nàng chỉ là một công bao ăn ở, ngoài công việc, thi thoảng cũng thể về thăm nhà.
Đơn cử như dịp Tết Nguyên Đán, nếu cứ ở mãi nhà khác cũng tiện cho lắm. Đối phương dẫu nhiệt tình, nàng cũng khó lòng báo đáp trọn vẹn.
Bởi lẽ đó, cứ cách dăm ba bữa, Yến Thu Xuân ngoài dạo bước, tiện thể dò hỏi giá cả điền sản từ những môi giới gần đó.
Trước hết cứ dò hỏi để nắm tình hình.
Nếu nơi ưng ý thì hãy ghi nhớ kỹ, chờ đến khi bạc đủ đầy, liền thể trực tiếp mua .
Yến Thu Xuân nghĩ trong lòng, nên khi thấy ưng ý một thôn trang nào đó, nàng cũng chẳng cố ý biểu lộ ngoài. Người môi giới điền sản còn tưởng rằng nàng chẳng hài lòng, bèn khuyên giải: “Dẫu giá của chúng đắt đôi chút, song vị trí vô cùng đắc địa. Nếu ngài thật tâm sở hữu, thể bớt một con lẻ, chỉ 800 lượng bạc. Giấy tờ khế đất, sẽ dẫn ngài thủ tục, còn tặng kèm thêm cho ngài hai hầu cận.”
Yến Thu Xuân thôn trang mắt, dẫu phần kém sắc, nhưng sân sân đều vô cùng rộng lớn… Đây quả là một vùng điền trang biệt thự ở ngoại thành. Nàng cố gắng giữ khóe miệng, bình tĩnh đáp lời: “Được , nhưng cần cân nhắc thêm, so sánh với vài nơi khác nữa.”
Đương nhiên, cũng chẳng thành công.
Người môi giới điền sản mang theo vẻ thất vọng, tiễn nàng trở kinh thành.
Khi Yến Thu Xuân rời xa môi giới điền sản, liền hưng phấn sang hỏi: “Thủy Mai, ngươi thấy thôn trang thế nào?”
Thủy Mai trầm ngâm giây lát, gật đầu đáp: “Cũng thỏa, vị trí rộng rãi đủ dùng, song ở vùng ngoại ô thì chúng cần thuê thêm nhiều gia đinh hầu cận hơn, còn vài võ nghệ. Bằng , dễ xảy chuyện bất trắc.”
Yến Thu Xuân cũng gật đầu đồng tình: “Ngươi .”
Việc còn liên quan đến chuyện mua thêm gia bộc.
Muốn gia đinh chiến đấu, ắt tốn ít tiền bạc, huống chi một thôn trang rộng lớn đến . Kế đó nàng còn mua thêm ruộng đất, thuê cày cấy, mua sắm thêm vài bầy cừu, cùng muôn vàn việc khác nữa...
Một nghìn lượng bạc liệu đủ vốn khởi nghiệp chăng?
Thế nên, vẫn tiếp tục tích cóp bạc thôi.