Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:53:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lão Tứ!" Tiêu phu nhân trừng mắt nàng.

Tiêu Hoài Viên rụt cổ, dám lên tiếng.

Tạ Thanh Vân : "Vẫn là những chiếc sủi cảo trong tay phu nhân nặn mới thật tinh xảo."

Tiêu Hoài Khang xe lăn , cũng khen ngợi: ", chúng đều thiên phú ."

Tiêu phu nhân những chiếc sủi cảo trong tay, sự hướng dẫn của Yến Thu Xuân mà nặn những chiếc sủi cảo căng tròn, đầy đặn đặt bàn, thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.

Bà tựa hồ nhớ tới điều gì, thần sắc càng thêm nhu hòa, cất lời: "Lại tiếp, khi còn trẻ cũng từng món . Cố ý cho phụ của các con ăn. Lúc liệu sức ăn, nhiều, đều ăn sạch. Đến tối thì chướng bụng đến nỗi rên hừ hừ. Lão nhị cũng là kẻ thích nhất..."

Không khí đang trầm lắng chợt chùng xuống, Tiêu Hoài Thanh bỗng nhiên dùng sức mạnh.

Một tiếng "Bùm!" vang lên, khối bột mì đập mạnh xuống bàn, khiến đều kinh ngạc sang.

Chàng vô tội: "Có chuyện gì ? Ta chỉ học cách đập vài cái để bột thêm dẻo mà thôi."

"Nặn cho tử tế !" Tiêu phu nhân trách mắng một tiếng: "Không lãng phí lương thực!"

"Biết ạ." Tiêu Hoài Thanh tủm tỉm gật đầu, đó nghiêng đầu về phía Yến Thu Xuân: "Có thể nặn sủi cảo nhân chay ?"

Yến Thu Xuân thoạt đầu còn kịp phản ứng, nhưng nàng liền gật đầu: "Được thôi, chuẩn chút mộc nhĩ..."

Tiêu Hoài Thanh cũng vội vàng theo bước: "Ta cùng nàng.”

Yến Thu Xuân gật đầu, hai cùng ngoài. Phòng khách nóng đến mức cho choáng váng. Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ ngũ tiểu thư Tiêu gia còn hồi phủ, nàng vẫn đang ở đạo quán, chẳng lẽ đến giao thừa cũng ý định về ?

Sủi cảo tất, phần còn giao cho Hứa ma ma và Thủy Mai đem nấu.

Thời gian chờ đợi chẳng tốn là bao, vặn đến bữa trưa.

Dùng bữa trưa bằng sủi cảo là bởi tiệc tất niên, là Quốc công gia, Tiêu Hoài Thanh cần tiến cung dùng yến tiệc, đến lúc đó nếu chờ thì e rằng muộn, cũng chẳng thể nào thong thả mà gói ghém sủi cảo.

Thế nên, dùng sủi cảo bữa trưa, buổi tối chờ trở về cùng thưởng thức bữa tiệc tất niên.

Sủi cảo nấu nhiều, cũng muôn vàn hương vị. Ai kiêng cữ thì cứ tùy ý trộn lẫn, ngược , ai điều kiêng kỵ, cứ bỏ những thứ hợp khẩu vị.

Yến Thu Xuân đều thích ăn, bởi chén của nàng đầy ắp, mỗi loại hai chiếc.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-110.html.]

Lớp vỏ sủi cảo nấu chín mịn màng, khi vớt từ trong nước canh còn phả nóng hôi hổi. Cắn một miếng vỏ trắng ngần, căng mọng thể bất ngờ lộ phần nhân bên trong, tựa như một bất ngờ khó đoán .

Chiếc đầu tiên nàng nếm là nhân tôm hẹ. Tôm tươi mềm, hẹ cũng non tơ, lẽ do đang là mùa đông, nếm còn vương chút ngọt dịu. Phần nhân bánh thêm gia vị do chính tay nàng chế biến, ăn còn một mùi thơm thoang thoảng.

Tuy nhiên, chỉ thế thôi thì e còn đôi phần thanh đạm. Yến Thu Xuân chấm nước chấm đặc chế. Dầu ớt cay nồng kích thích từ hạt tiêu và quả thù du, nước tương cùng giấm hòa quyện tăng thêm vị chua mặn, khi phối hợp với bánh bao mang theo hương vị thơm ngon của bột mì cùng nhân bánh thăng hoa thành một tầng vị giác mới lạ.

Nàng ăn từng miếng nhỏ, trong khi thiếu niên bên cạnh nàng nuốt trọn từng miếng lớn.

Trước tiên, cho chiếc sủi cảo trắng ngần đầy đặn lấm tấm dầu ớt lăn một vòng. Chàng thổi phù phù, nhưng chỉ thổi nhẹ đôi ba nuốt chửng một ngụm, chẳng màng sủi cảo bên trong nóng hổi đến dường nào.

 

Đông Đông đối diện nóng đến nhe nanh trợn mắt. Tiêu Hoài Viên một bên nhạo , một bên phụ giúp khạc . Thấy vẫn luyến tiếc, rót cho chén nước mát để giải nhiệt.

Tiêu Hoài Thanh chỉ hít thở vài luồng khí nóng, ung dung nuốt trọn.

Yến Thu Xuân kinh ngạc ngẩn .

Trước đây nàng từng dùng bữa cùng vài , nhưng ít khi ăn món ăn nóng đến thế, còn hề phát hiện, chẳng lẽ vị thiếu niên hề đau đớn?

Dường như nhận thấy ánh mắt của nàng, thiếu niên đầu, mỉm nàng: "Có chuyện gì thế?”

Ngữ khí quen thuộc đến lạ thường.

Yến Thu Xuân buột miệng hỏi: "Ngài nóng ?”

Tiêu Hoài Thanh lắc đầu: "Không đáng kể, chẳng thấy đau đớn. Tốc độ ăn cơm của luôn nhanh.”

Yến Thu Xuân khẽ mỉm , nghiêng gần, hạ giọng khẽ : "Ăn chậm một chút, nếu thể tổn hại đến thực quản. Nơi thực quản vốn cảm giác đau, khiến ngài thể nhận cơn đau, nhưng nếu thương tổn nhiều , lâu dần e rằng ngài sẽ còn khả năng thưởng thức mỹ vị nữa.”

Đề tài như thế trong ngày hỷ sự quả là bất cát, nàng cũng chẳng dám để ai khác thấy, thế nên mới nhỏ giọng như .

Tiêu Hoài Thanh chất giọng khàn khàn, đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, ngoan ngoãn đáp : "Vâng.”

Khi ăn đến chiếc sủi cảo kế tiếp, giảm bớt tốc độ, từng miếng nhỏ mà thưởng thức, chứ chẳng còn như ban nãy, nuốt trọn từng miếng lớn một.

Yến Thu Xuân thấy , khẽ thu ánh mắt, tiếp tục dùng món của .

 

Loading...