Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:03:40
Lượt xem: 1,095
Tiêu phu nhân nhìn vẻ mặt của nàng, thấy nàng không có vẻ gì là sợ hãi, liền nói: “Con không cần để ý tới lời nói của nàng ta, ta nhẫn nhịn nàng, là do nể mặt cha Đông Đông, cha hắn là một người thành thật, là do Tiêu gia liên luỵ hắn…”
Yết hầu bà nghèn nghẹn, mấy chữ cuối cùng, là cắn răng nói ra.
Tiêu phu nhân trầm mặc trong chốc lát, nói: “Con cứ an tâm ở nhà, cho dù sau này việc của con và lão lục không thành, ta cũng nhận con làm nghĩa nữ, tìm một người tốt cho con, để con bình an sống cả đời.”
“Bá mẫu…” Yến Thu Xuân có chút thụ sủng nhược kinh, người Tiêu gia thật sự quá tốt rồi, nàng cũng chỉ làm chút đồ ăn, chẳng cống hiến gì khác, mà bọn họ lại đào tim đào phổi đối đãi nàng, nhưng điều cần giải thích thì vẫn phải giải thích: “Đa tạ bá mẫu, nhưng con và Tiêu tướng quân cũng không phải như bá mẫu nghĩ, ngài ấy mang con về vì thấy con không có nhà để về, thương hại con thôi. Thật ra là tướng quân đã cứu con từ tay bọn thổ phỉ, nhưng nhà con thấy con bị thổ phỉ bắt đi, thanh danh không tốt, nên sau khi nghĩ con đã chế.t, đến cả hộ tịch cũng xóa đi…”
Anan
Chuyện của nguyên chủ cũng không lớn lắm, hơn nữa nàng còn là nữ tử chưa xuất giá, nên cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý.
Trừ bỏ mấy người thân cận với Yến gia, rất ít người biết Yến Thu Xuân là nữ tử như thế nào.
Bởi vậy lúc này Yến Thu Xuân nói rõ ràng như vậy, Tiêu phu nhân không nghĩ gì khác, ngược lại càng thương xót xoa xoa đầu nàng: “Thế nhân cổ hủ, con không cần để ý, sau này cứ coi Tiêu gia là nhà mình nhé.”
Yến Thu Xuân thẹn thùng cười, gật gật đầu.
Giây tiếp theo Tiêu phu nhân thử nói: “Nhưng thật ra ta cảm thấy con và lão lục rất thích hợp, nếu không thì con suy xét một chút xem? Nếu con đồng ý, chúng ta liền chuẩn bị trước, chờ lão lục trở về, trực tiếp thành hôn động phòng…”
Yến Thu Xuân:?
Này, nhanh chóng như vậy?
Nàng đỏ mặt, ngây ngốc nhìn lão nhân gia nghiêm túc lại thiện lương trước mắt, nói không nên lời.
*
Biên quan.
Phía biên giới Đại Chu và Ô Tháp hàng năm chiến loạn, chỉ có đất khô vàng và cỏ dại.
Hai ngày trước hai quân vừa đánh nghi thức đã chế.t không ít người, nhưng phía Đại Chu thắng lợi, bởi vậy đối phương mới chậm chạp không dám công kích lần nữa, ngược lại Đại Chu cũng không thấy thắng mà thu quân, ở tại chỗ tu chỉnh, hai bên chỉ cách mấy dặm, tiếp tục giằng co.
Giằng co thì giằng co đi, bình lính Ô Tháp cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.
Chẳng sợ đối phương là một tên xảo trá cường ngạnh, bọn họ cũng phải gặm xuống một miếng thịt mới bỏ qua.
Nhưng mà hiện tại binh lính Ô Tháp lại có chút không kiềm chế được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/chuong-190.html.]
Không phải gì khác, mà là đối phương rất quá đáng!
Mỗi ngày đều tỏa ra một mùi hương dễ ngửi, loại mùi hương này không thể nói cụ thể là cái gì, nhưng chắc chắn có rất nhiều thịt, mỗi một lần thổi qua, đều khiến bụng bọn họ kêu lục bục, nước miếng nhiều đến nỗi không nói chuyện nổi, một khi mở miệng liền sợ chảy nước miếng.
Quá thèm!
Đều là đi đánh giặc, mọi người ngẫu nhiên mới được ăn ngon, còn hầu hết thời gian đều ăn lương khô, dựa vào cái gì mà đám bên kia được ăn ngon như vậy?
Tới gần trưa, binh lính Ô Tháp gặm bánh khô khốc, uống nước trắng, vốn đang rất có sức lực, bỗng nhiên có người giật giật mũi, ngửi được mùi hương quen thuộc kia, liền có người ăn không nỏi nữa: “Mụ nội nó, lại nữa!”
Không kể binh lính bình thường, các tướng lĩnh cũng cùng ăn cơm, đồ ăn của bọn họ có tốt hơn một chút, ít nhất còn có chút thịt, nhưng vừa ngửi được vị này, cũng không chống đỡ nổi nữa, liền có một người nói thầm: “Đại Chu lấy đâu ra cho bọn chúng ăn ngon như vậy? Chẳng lẽ tình báo sai?”
“Nhất định là do Đại Chu đang giăng bẫy chúng ta, Đại Chu nhiều người, bọn chúng đang đánh lừa chúng ta theo chân gây chiến!” Một tướng lĩnh khác hùng hùng hổ hổ nói, nói xong thì nuốt nước miếng, nhưng mà nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, làm hắn ăn chẳng có chút hứng thú nào.
“Vậy chúng ta có đánh không?”
“Đánh, hiện tại chúng ta còn gặp người Tiêu gia, một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được, phải đánh, đánh xong rồi là có thể ăn đồ ăn ngon của bọn chúng!”
“Được! Đánh!”
Một bên nỗ lực ủng hộ sĩ khí, một bên sĩ khí tự nhiên tăng vọt.
Đồ ăn vẫn luôn là thứ bọn họ chờ mong nhất.
Hiện giờ càng biến thành tâm niệm của mỗi người, nhất định phải huấn luyện thật tốt, mới có đồ ăn ngon!
Lúc này xuất chinh, so với dĩ vãng, thật sự quá hạnh phúc!
“Lão Trương, cho ta thêm một cái chân gà!” Một sĩ binh hô.
Một binh lính khác nói: “Thêm một chút nước kho, thêm nhiều chút, ta phải gặm hết bánh bột bắp!”
“Đã biết đã biết!” Đầu bếp múc cơm không kiên nhẫn nhắc nhở: “Lần này cũng xin thêm, các ngươi đừng tưởng đây là nước uống chứ…”
“Không đâu, tại ăn ngon lắm, cho dù chấm cục đá cũng ăn ngon vô cùng!” Một người cười nói: “Mỗi một ngụm đều có vị thịt, ai da…”
Mọi người vô cùng náo nhiệt, cho dù trong lúc đánh giặc, trên mặt bọn họ cũng không thấy vẻ ủ rũ và hoảng loạn, tràn đầy hy vọng vào ngày mai.