Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:01:27
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng cãi nhau truyền vào tai, Ngô thẩm tử nhìn về phía này một cái, bước chân cũng thuận theo đó mà bước tới.
Miệng nàng ấy còn chưa mở, Dương quả phụ đã ngồi xuống đất, dang chân vẫy tay õng ẹo, "Đây là chuyện gì thế này, gốc măng rừng này rõ ràng là ta nhìn thấy trước, lương thực của nhà Hứa Tiền thị lương thực nhiều đến nỗi nuôi mấy hài nhi kia của ngươi béo tốt phây phây, đến tranh giành với ta thì thôi đi còn gọi người giúp đỡ...hu hu hu..."
Tính cách ai đến cũng không từ chối của Dương quả phụ, khiến rất nhiều nam nhân trong thôn được hưởng phúc, nàng ta vừa khóc gào, lập tức thu hút không ít nhiều người.
Những người vây quanh, đa số đều là nam nhân.
Trong đó không thể thiếu cha của Hứa Cúc Hoa, ông ta ngậm ống tẩu thuốc, hút một hơi, trong khói thuốc mịt mù miệng của ông ta mở ra đóng vào nói: "Hứa Tiền thị, mặc dù trong lòng chúng ta đều biết ơn ngươi đã nói măng rừng cho mọi người, nhưng ngươi cũng không thể dựa vào công lao mà bắt nạt người khác, còn gọi Ngô thẩm tử đến giúp ngươi, ngươi làm như này cũng không tránh khỏi không phúc hậu lắm đi."
Tiền Mộc Mộc mỉm cười khinh miệt.
"Con mắt nào của người nhìn thấy ta dựa vào công lao bắt nạt người khác? Ngơi mở miệng liền nói lung tung, Dương quả phụ là gì của ngươi, nhìn thấy nàng ta khóc đã thấy đau lòng rồi sao? Chủ động đến bảo vệ chở che."
Nàng cũng không cảm thấy một gốc măng rừng quan trọng, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép người khác nghĩ nàng dễ bắt nạt. Trong cái thôn này, một khi ngươi mềm yếu một phần, người khác sẽ giẫm lên đầu ngươi.
Lời này nói rất ẩn ý, nhưng người hiểu thì đều hiểu.
Hứa Đại lập tức cảm thấy rất nhiều ánh mắt b.ắ.n qua, mang theo ý trêu chọc xem kịch, ông ta nhìn xung quanh, đối diện đều là ánh mắt chế giễu.
Chút bí mật của ông ta toàn bộ bị Tiền Mộc Mộc rũ ra trước mặt mọi người, ông ta thẹn đến đỏ mặt, tẩu thuốc trên tay cũng hơi cầm không vững, hô hấp của ông ta không ổn định mà tức giận đáp: "Đều là người cùng thôn, ta chẳng qua chỉ giúp nói giúp một hai câu mà thôi, nào có quan hệ gì, Hứa Tiền thị ngươi đừng vu khống ta, nêu không thì ta sẽ nói với Lý Chính."
Nhìn thấy Hứa Đại đổ mồ hôi đầy đầu, dáng vẻ lại hoang mang lo sợ, Tiền Mộc Mộc cong môi, nắm chặt không buông tha nói: "Không có quan hệ gì, ngươi căng thẳng làm cái gì?"
"Ta ta, ta nào có căng thẳng." Hứa Đại không tự nhiên mà giơ tay áo lên, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng ông ta hơi run run, "Không nói rõ được với ngươi, đúng thật là!"
Nói xong, ông ta xám xì xám xịt bỏ đi.
Lời nói móc này của Tiền Mộc Mộc, rất nhiều nam nhân muốn nói chuyện giúp Dương quả phụ, đều lặng lẽ lui lại, đi xa để tránh nghi ngờ.
Hành động này rơi vào trong mắt mọi người, thâm ý trong đó lại chính là ở chỗ này không có ba trăm lượng bạc, vài người tính tình nóng nảy, thậm chí còn lập tức cãi nhau với nam nhân, tỏ rất rõ ý không buông không tha.
Tiếng cãi nhau xung quanh khiến mọi người hoa mắt chóng mặt, đều chọn xem chuyện mình muốn xem, mắt không chuyển mà chăm chú nhìn, số người chú ý đến bên phía Dương quả phụ bỗng ít đi rất nhiều.
Người vừa ít đi, Tiền Mộc Mộc một d.a.o chặt xuống.
Trực tiếp chặt xuống gốc măng rừng to, ôm vào trong lòng.
Dương quả phụ nhìn thấy lập tức sốt ruột, há miệng liền chạy lại cướp.
Cơ thể Tiền Mộc Mộc linh hoạt, né sang một bên.
Ngô thẩm tử nắm lấy cơ hội, thuận tiện đẩy một cái!
Dương quả phụ ngã mạnh xuống đất, m.ô.n.g đập vào một hòn đá, nàng ta đau đến mức kêu thảm ra tiếng, tiếng kêu này, lại thu hút không ít ánh mắt, nhưng không có ai dám bước lên đỡ.
Nhìn mỗi một nam nhân từng có quan hệ với mình mắt lạnh đứng bằng quan, thất vọng và mất mát trong mắt nàng ta đếm không siết, hốc mắt cay cay trực trào nước mắt, bẹp miệng đứng dậy.
Không tranh giành nữa, nhấc gùi lên cúi đầu rời đi.
"Sao nàng ta lại đi rồi?" Ngô thẩm tử không hiểu ra làm sao, ngây ngô hỏi.
Thu hết mọi thay đổi biểu cảm vừa rồi của Dương quả phụ vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút, nói lung tung: "Có lẽ là mệt rồi, không muốn tranh giành với chúng ta nữa."
Nàng đại khái cũng hiểu tâm tư của Dương quả phụ.
Dương quả phụ sở dĩ ai đến cũng không từ chối, đại khái cũng là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, chỉ là phương pháp như này, chỉ sẽ khiến nàng ta sa vào vực thẳm càng sâu hơn.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-225.html.]
Màn đêm buông xuống, trăng sao thưa thớt.
Đêm tối tháng mười, trời lạnh rất nhanh.
Hứa gia cuối thôn.
Măng rừng chất trong viện như một ngọn núi, Tiền Mộc Mộc cũng không vội vàng xử lý, chỉ lấy ba gốc cắt thành lát mang xào rau, lại làm thịt kho tàu, và một tô canh trứng cà chua to.
Khi nàng nấu ăn, còn không quên gọi Hứa Gia Thạch đến bên cạnh, bảo thằng bé nhìn kỹ từng bước nấu ăn của nàng.
Ở chỗ trống trong viện, đặt một chiếc bàn.
Món ăn đều được bày ra, cửa viện đột nhiên bị gõ.
Tay đang múc cơm của Tiền Mộc Mộc dừng lại, nói với Hứa Gia Thạch đang ngồi: "Tiểu Thạch Đầu đi mở cửa xem xem, là ai đến."
"Vâng!" Hứa Gia Thạch sải bước lớn, đến trước cửa viện kéo cửa ra, lập tức tay bị nhét một đĩa thịt viên to vào tay, thằng bé ngây người, có hơi không biết làm sao, quay đầu gọi: "Nương, người đến đây một chút."
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Để bát cơm đã xới xong xuống, bước đến cửa.
Chỉ thấy Phạm Ngọc An đứng bên ngoài, trên mặt treo nụ cười nhẹ, dịu dàng nho nhã, dáng người như hoa sen mới nở, vô cùng hút mắt.
"Hạ nhân nhà ta làm nhiều thịt viên, ngửi thấy nhà ngươi cũng đang nấu cơm, liền nghĩ mang đến cho nhà ngươi một ít, còn mong ngươi đừng chê."
Liếc nhìn trong đĩa thịt, miếng viên thịt to, trên đó còn có nước sốt sáng bóng, nhìn thôi đã biết rất ngon...Tiền Mộc Mộc nghe vậy, có hơi ngượng ngùng vẫy tay nói: "Sao lại chê chứ, ngươi cũng quá khách sáo rồi, nhà ta làm thịt kho tàu, ta cũng gắp cho ngươi một ít."
"Không cần gắp, ta có thể vào ăn không?" Phạm Ngọc An chắp hai tay trước ngực, trong mắt loé lên ba phần mong đợi, dường như cực kỳ mong đợi được vào ăn cơm.
Chẳng qua chỉ là vào nhà ăn một bữa cơm mà thôi, hơn nữa người ta vừa mang bánh ngọt, lại còn mang món mặn tới, Tiền Mộc Mộc không nói hai lời, ngay lập tức mời người vào trong.
Bàn không lớn, nàng lại bảo hài tử nhà mình chen chúc một chút.
Món ăn nhà Phạm Ngọc An làm, được bưng tới trong chốc lát.
Năm món, đều là món mặn.
Mùi vị màu sắc hương thơm đủ cả, Hứa Gia Thạch thèm muốn chết, nhưng lại lo có người ngoài ở đây, mắt thằng bé không ngừng liếc về phía nương thân nhà mình, âm thầm thúc giục mau bắt đầu ăn cơm.
Nhận được ánh mắt thúc giục của Tiểu Thạch Đầu, Tiền Mộc Mộc thầm buồn cười, xới cơm cho mọi người xong, cầm đũa lên như ra hiệu lệnh: "Ăn cơm thôi!"
Hứa Gia Thạch như chó con được tháo dây xích, được tự do liền vung tay vung chân, miệng nhét đầy cơm, đũa nửa điểm cũng không muốn dừng lại, vẫn luôn gắp thức ăn.
Bát nhỏ đã đầy ắp, thằng bé mới thỏa mãn, ngoan ngoãn ăn cơm trong bát của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hài tử khác cũng không quá câu nệ, cực kỳ tích cực gắp thức ăn.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn, nhìn thấy Phạm Ngọc An che miệng cười khẽ, nàng cong môi cười thẹn: "Xin lỗi, để ngươi thấy chuyện cười rồi."
Phạm Ngọc An mím môi, cười dịu dàng như nước.
"Không có gì, ta ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt. Ta vẫn luôn rất mong muốn cảnh tượng tiểu hài tử ngồi quanh bên bàn, bây giờ thực hiện được giấc mơ này, trong lòng ta rất vui."
Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt.
"Vậy thì ngươi tự mình sinh thôi."