Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:29
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm việc cả ngày rồi tắm nước nóng, rửa sạch bụi bẩn trên người, Tiền Mộc Mộc cảm thấy cả người thoải mái, xách thùng rỗng đến tiền viện, ngửi thấy từng đợt mùi cơm thơm, trên mặt nàng lộ ra vài phần ý cười.

Lý Nha Nhi bưng hai đĩa thức ăn, đặt lên cái bàn trong viện, thấy mẹ chồng nhà mình tắm xong đi ra, nàng ấy vội cười nói: "Nương, cơm nước canh đều xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi?"

Tiền Mộc Mộc cười đồng ý, đặt thùng vào trong phòng bếp, nhấc vạt váy ngồi xuống, mấy hài tử cũng lần lượt ngồi xuống.

Cố Tiểu Vũ đứng ở chỗ cuối bàn dài, muốn ngồi lên bàn nhưng lại có hơi rụt rè, thận trọng cẩn thận nhìn Tiền Mộc Mộc, hai tay nắm chặt nhau, l.i.ế.m đôi môi có hơi khô, trong hốc mắt ầng ậng hơi nước.

"Thẩm thẩm, ta biết sai rồi, cầu xin thẩm đừng đuổi ta ra ngoài, ta đã không còn nhà để về, xin thẩm thẩm thương hại ta..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời vừa dứt, mấy hài tử đồng loạt nhìn lên phía trên, bọn nó cũng rất muốn biết nương sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Kể khổ ai mà không biết? Tiền Mộc Mộc cười yếu ớt, buồn bã nói: "Tiểu Vũ à, nhà thẩm thẩm cũng khó khăn lắm, năm nay nhà ta thu hoạch không tốt, chút lương thực đó chưa chắc đã đủ dùng qua mùa đông, xin ngươi tha cho chúng ta đi..."

Cố Tiểu Vũ đau lòng cắn môi dưới, ánh mắt cầu cứu nhìn Hứa Gia Lăng, dường như hy vọng thằng bé có thể đứng ra chống lưng cho nàng ta.

Nhìn động tĩnh bên đó một cái, Hứa Gia Lăng ngồi vững như núi Thái Sơn, thậm chí còn ngồi đến mức hơi cứng đờ, nhưng lại không hề có ý định mở miệng bênh vực.

Bị lạnh nhạt như vậy, Cố Tiểu Vũ xấu hổ đến mức đỏ hốc mắt.

Một bữa cơm ngon, lại bởi vì bị con chuột c.h.ế.t tiệt làm hỏng, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn nói nhiều nữa, bưng bát đũa lên tự mình ăn.

Mấy hài tử học theo, cũng không thèm để ý nữa.

Ăn cơm tối xon, lại rửa sạch bát đũa, Tiền Mộc Mộc ngồi trên ghế cầm quạt quạt gió, nhìn hành động Hứa Gia Lăng bê cơm thừa canh cặn cho Cố Tiểu Vũ, nàng cụp mắt xuống không nói gì nhiều.

Cố Tiểu Vũ đã gần hai ngày không ăn gì, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra mạng người, mặc dù nàng không thích tâm cơ của nữ chính trong sách, nhưng cũng không muốn làm c.h.ế.t người.

Việc không quan trọng, nhắm một mắt mở một mắt cũng rất tốt, làm quá tay hài tử Tiểu Lăng kia bị kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.

Hứa Gia Liên chuyển một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh thân nương nhà mình, trên tay bận rộn đan giỏ, miệng nói chuyện vu vơ: "Nương, nhi tử dự định đợi sau khi đào xong mương nước, sẽ đi cùng Hứa Tri Lễ đến huyện Phúc An."

Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Hứa lão nhị kia có dẫn tức phụ đi không?"

Hứa Tri Lễ xếp hàng lão nhị trong nhà, người trong thôn gọi quen rồi, riêng tư đều gọi là Hứa lão nhị.

Hứa Gia Liên biết nương hỏi như vậy là có ý gì, hắn cũng không giấu giếm, thành thật nói: "Không dẫn theo, tức phụ hắn mấy ngày trước vừa mới sinh một nhi tử, đang ở trong thời gian ở cữ, không thích hợp đi đường dài. Huống hồ tức phụ hắn cũng không muốn đi, toàn bộ tâm trí đều đặt hết lên người tiểu tổ tông mới sinh kia."

Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.

"Như vậy sao... Được, ta biết rồi."

Bỗng nhớ ra một chuyện, Tiền Mộc Mộc vào phòng một lát, khi đi ra trên tay cầm một bức thư và một ít tiền đồng, đưa cho Hứa Gia Liên.

"Đại Liên, con chạy qua nhà trưởng thôn một chuyến, nhờ ông ấy ngày mai khi đến trấn, gửi bức thư này đến dịch trạm của thị trấn gửi đi, khi đến cửa miệng nhớ ngọt một chút."

"Vâng." Hứa Gia Liên đặt công việc trong tay xuống, đưa tay nhận lấy rồi bước ra ngoài cửa.

Hứa Gia Thạch ngồi lên chiếc ghế mà Hứa Gia Liên vừa ngồi, hai tay chống cằm, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Nương, trong thư viết gì vậy?"

Tiền Mộc Mộc cong môi cười khẽ, dịu dàng xoa đầu của Tiểu Thạch Đầu, "Đó là thư nương viết cho một người bạn. Tiểu Thạch Đầu, tạm thời nương còn chưa có thời gian dạy rảnh con nấu ăn, đợi qua vài ngày nữa, sau khi bận việc đào mương nước xong, đến lúc đó nương sẽ cầm dạy dạy con, được không?"

Mi mắt của Hứa Gia Thạch cong cong, nụ cười đơn thuần mà sạch sẽ, giống như một vầng trăng khuyết không vướng bụi trần, "Vâng! Con đều nghe nương."

Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc hơi cong lên, cười dịu dàng.

Cố Tiểu Vũ ngồi dưới tường ngoài phòng bếp, vô cùng buồn chán dùng ngón tay ấn c.h.ế.t từng con từng con kiến đang bò, không ai trong Hứa gia muốn nói chuyện với nàng ta, tình cảnh ngượng ngùng như vậy, nàng ta đáng lẽ ra nên biết ý mà rời đi, nhưng nếu rời khỏi đây, nàng ta hoàn toàn không còn nơi nào để đi…

Tiếng sủa vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-159.html.]

"Văng!"

Cố Tiểu Vũ sợ đến giật mình!

Quay đầu nhìn thấy một con ch.ó đất bị què chân, đang trừng to đôi mắt đen láy, sủa về phía nàng ta, dường như rất không hoan nghênh nàng ta.

Cố Tiểu Vũ cau chặt mày, một con ch.ó què vô dụng, cũng dám sủa nàng ta không ngừng, thật sự coi nàng ta dễ bắt nạt sao?

Bất mãn bị đè nén trong lòng, ngay lúc giờ khắc này đạt đến đỉnh điểm.

Trong mắt Cố Tiểu Vũ hiện lên một tia hung dữ, tay dài vươn ra, túm lấy con ch.ó đất kéo lại gần mình, lén lút dùng sức bấm mạnh, trút hết sự tức giận và nhục nhã trong lòng.

Hứa Hạnh Phúc vừa vụng về vừa nhát gan, giống y hệt như tiểu chủ nhân nhặt nó về, móng tay cắm vào thịt, nó chỉ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé, có hơi run rẩy muốn chạy trốn, lại bị tóm chặt, muốn chạy cũng không thể chạy thoát.

Một tiếng quát lạnh lẽo đột ngột vang lên.

"Ngươi đang làm cái gì?!"

Cố Tiểu Vũ ngước mắt lên, nhìn thấy là Hứa Gia Lăng, đồng tử của nàng ta co lại, có hơi ngượng luống cuống buông Hứa Hạnh Phúc ra, ngẩng đầu cười gượng gạo: "Không, không làm gì cả. Con chó này rất dễ thương, tên nó là gì vậy?"

Mi mày của Hứa Gia Lăng phủ một tầng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, rõ ràng là một khuôn mặt rất quen thuộc, giờ khắc này thằng bé lại cảm thấy có chút xa lạ.

Thằng bé mím canh môi, "Cố Tiểu Vũ, ngươi thay đổi rồi."

Sắc mặt của Cố Tiểu Vũ có hơi cứng đờ, sững sờ nửa ngày, nàng ta mới lắp bắp mở miệng: "A Lăng, ta không thay đổi, ta vẫn luôn như vậy."

Hứa Gia Lăng lời lẽ ba phải mà gật gật đầu.

“Có lẽ là vậy đi.”

Có lẽ đúng thật là như vậy, nàng ta vẫn luôn không thay đổi, chỉ là từ trước ẩn giấu đi phương diện này.

Nói đến cuối, thằng bé và nàng ta là giống nhau.

Chỉ là giỏi về ngụy trang, người ngoài không nhìn ta mà thôi.

Nhìn khuôn mặt của nam hài trước mặt, Cố Tiểu Vũ lại không biết rõ nam hài đang nghĩ cái gì, nàng ta cắn cánh môi, “A Lăng, chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không?”

Khoé môi của Hứa Gia Lăng cong cong.

Không biết là tự giễu cợt, hay chế nhạo câu nói của nàng ta.

Không nói gì, quay đầu vào trong nhà, dạy Hứa Tiểu Bảo đọc chữ nhận chữ.

Chớp mắt.

Đã qua bảy ngày.

Ánh sáng ban mai mờ ảo, sương trắng đọng trên cỏ.

Đáy mắt của Tiền Mộc Mộc xanh tím một vòng, ngày ngày phải dậy sớm như vậy, làm việc chính là cả ngày, nàng cảm thấy cơ thể của mình sắp bị đào rỗng, có một loại cảm giác như bị xác khô nhập vào người kéo đi.

Khoa trương ngáp một cái, nàng lau nước mắt ở khóe mắt, lười biếng uể oải trèo lên núi, Trương thẩm tử ở bên cạnh nhìn bộ dạng này của nàng, có hơi không vui cười nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, như sắp c.h.ế.t đến nơi vậy."

Tiền Mộc Mộc mệt mỏi kéo da mắt, một lúc sau lại cụp xuống, "Mệt quá, ngày nào cũng dậy sớm như vậy, cơ thể căn bản không chịu nổi."

Trương thẩm tử cũng xoa xoa bả vai đau nhức, thở dài nói: "Thật sự mệt, vừa làm việc chính là kéo dài mấy ngày."

Loading...