Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:21
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt của Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia sáng, lựa chọn kiềm chế không động, ung dung phe phẩy quạt.

Hứa Gia Lăng có hơi căng thẳng, nuốt nước bọt, cắn vào da c.h.ế.t trên cánh môi, không biết mở miệng như thế nào.

Trong nhất thời, không khí có hơi im lặng.

Tiền Mộc Mộc cũng không phá vỡ, vẫn ung dung tự tại.

Ngồi rất lâu.

Đêm đã hơi khuya.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc đứng dậy, duỗi người một cái.

"Tiểu Lăng, đi ngủ sớm đi."

"Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc."

Hứa Gia Lăng hơi mở cánh môi mỏng, ấp úng nửa ngày, mới khàn giọng nói: "Nương, có muốn nghe con kể một câu chuyện không."

Lông mày của Tiền Mộc Mộc hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên thằng bé này gọi nàng là "nương", còn gọi đến mức rõ ràng dễ nghe như vậy.

Dựa vào tay vịn lại ngồi xuống, khóe miệng của nàng treo một nụ cười.

"Con nói đi, ta rửa tai lắng nghe."

Hứa Gia Lăng mím môi, chậm rãi kể: "Trước kia có một tiểu nam hài nhi, nó có ca ca đệ đệ muội muội, lại duy chỉ không có cha nương, mấy người bọn họ sống nương tựa vào nhau, cuộc sống mặc dù kham khổ, nhưng rốt cuộc vẫn là cả nhà chỉnh tề ở bên nhau."

"Có một lần tiểu nam hài nhi đào khoai lang bị thương ở chân, một nữ hài tử đột nhiên xuất hiện, rửa sạch vết thương cho tiểu nam hài, còn làm hết việc của tiểu nam hài nhi."

"Sau đó tiểu nam hài nhi dẫn tiểu nữ hài nhi về nhà, trong lúc trò chuyện mới biết trong nhà của nữ hài tử rõ ràng có cha nương, nhưng lại sống cuộc sống không có cha nương như bọn họ, còn đến mức ăn bụng không đủ no..."

Nói đến đây, Hứa Gia Lăng cúi đầu xuống.

Giọng trầm thấp nói: "Tiếp sau đó nó và nữ hài nhi trở thành bằng hữu, hai người thường xuyên hẹn nhau cùng đi lên núi, đi làm việc ở ruộng, đi cùng với bọn họ còn có đệ đệ của tiểu nam hài nhi, bọn họ thực sự rất thân thiết."

Vừa dứt lời, lại chào đón một khoảng im lặng lâu dài.

Trăng sáng sao thưa, gió đêm thổi khiến lá cây kêu xào xạc, bóng cây rơi trên mặt người ngồi trên cái ghế dưới gốc cây, chiếu ra tầng tầng lớp lớp bóng dáng, theo từng trận gió thổi, trở nên có hơi mờ ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm thật sự của nàng.

Hứa Gia Lăng cẩn thận nhìn người trên ghế, trong lòng thằng bé biết, sai lầm Cố Tiểu Vũ phạm phải thật sự rất lớn, trực tiếp mở miệng giúp đỡ, có lẽ nương sẽ bởi vì thằng bé mà đồng ý.

Nhưng trong lòng nương, ấn tượng của thằng bé chắc chắn sẽ giảm sút, thằng bé chỉ có thể dùng cách gián tiếp này, thử xem sao.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, đôi mắt phát ra ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng rơi trên mặt Hứa Gia Lăng, khóe miệng hơi cong lên, lại mang theo vài phần ý lạnh.

"Tiểu Lăng, nữ hài tử đó có nói với nam hài nhi kia, lúc xảy ra chuyện nữ hài tử kia còn định động thủ với tiểu muội của nam hài nhi, con d.a.o chặt củi chỉ cách đầu tiểu muội của nam hài nhi chưa đầy ba nắm tay, tiểu muội của nam hài nhi kia mới sáu tuổi hay không..."

Đồng tử của Hứa Gia Lăng co rụt lại.

"Nàng không nói..."

Tiền Mộc Mộc cười lạnh một tiếng.

"Ý của con, ta biết rồi."

"Chuyện này, ta sẽ suy nghĩ kỹ."

Trên đầu gối đột nhiên có một tiểu nhân nhi nằm úp sấp lên, Hứa Tiểu Bảo ngước đầu nhỏ, lông mi chớp chớp như có tinh linh đang nhảy múa trên đó, linh động mà đáng yêu.

"Nương, người đang trả thù bất công cho Tiểu Bảo sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-155.html.]

Kéo chóp mũi nhỏ xinh kia, Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ cười, "Sao vẫn chưa ngủ?"

Hứa Tiểu Bảo quay người lại, tựa vào lòng nương thân nhà mình, nắm lấy ngón tay của Tiền Mộc Mộc chơi đùa, bĩu môi nói: "Trong lòng Tiểu Bảo có hơi để ý đến Cố Tiểu Vũ."

Tiền Mộc Mộc ôm tiểu nha đầu, đặt cằm lên bờ vai nhỏ yếu kia, "Nói với nương nghe?"

Hứa Tiểu Bảo buồn bực hừ một tiếng.

"Thực ra trước đây Cố Tiểu Vũ là người rất tốt, cũng rất tốt với Tiểu Bảo, nhưng kể từ khi nương trở về, tỷ ấy luôn làm một vài chuyện khiến người ghét, còn nói một vài lời đáng ghét, còn luôn nói xấu nương trước mặt con, con không thích ở chung với tỷ ấy nữa."

"Sau đó Tiểu Bảo lại nghĩ, liệu có phải tỷ ấy chưa hiểu rõ chỗ tốt của nương, nên sợ bọn con lại bị tổn thương, cho nên muốn dùng cách của chính mình để nhắc nhở con..."

Tiền Mộc Mộc im lặng, cũng không chen vào.

Chỉ lắng nghe tiểu nha đầu lẩm bẩm.

Khi âm cuối hạ xuống, Hứa Tiểu Bảo quay đầu lại.

"Nương, cho dù Cố Tiểu Vũ lén lút chạy đến nhà chúng ta trộm tiền, hay là định động thủ với con, đều là tỷ ấy sai, nhưng mà... có thể nể tình trước đây tỷ ấy đối xử tốt với chúng con, nương giúp tỷ ấy được không."

Hứa Gia Liên cũng chuyển một chiếc ghế, ngồi lại gần, "Nương, trước đây Cố Tiểu Vũ thực sự giúp chúng conkhông ít, nếu như có thể, nhi tử cũng hy vọng người có thể tha thứ cho nàng một lần."

Tam đệ hiếm khi lên tiếng, thật sự không muốn để người thất vọng.

Hứa Gia Tề cũng chạy lại, nắm lấy bàn tay còn lại của Tiền Mộc Mộc, mở đôi mắt lớn tròn xoe nhìn nàng, cái gì cũng không nói, nhưng lại như nói hết ý của chính mình.

Hứa Gia Thạch cũng đứng ở bên cạnh, sờ sờ sau gáy, "Nương, này, chúng ta coi như bị chó cắn một cái, sau này chúng ta cẩn thận hơn một chút là được."

Chính là nhìn nương không định thoả hiệp, tiểu muội mới đứng ra nói nhiều như vậy, nó cũng chỉ có thể giúp được bao nhiêu thì giúp.

Nhìn mấy hài tử một vòng, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Hứa Gia Lăng, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Trước mắt con cũng biết, ta đang vì chuyện đào mương nước kia mà bận đến mức chân không chạm đất. Ta sẽ giúp, nhưng phải sau khi đào xong nương nước."

Tục ngữ nói rất hay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Tiểu phản diện cũng không thể chịu đựng được nước mắt của Cố Tiểu Vũ.

Lo lắng trực tiếp cầu xin, biết nàng sẽ không gật đầu đồng ý, vì vậy còn phải tốn tâm tư, nghĩ ra chiến thuật gián tiếp, gợi lên sự thương cảm của nàng, đúng là khó có được.

Nghe thấy nương thân nhà mình thở hiệp, Hứa Gia Lăng cũng không có vui mừng bao nhiêu, giống như có từng ngọn núi nhỏ đè lên trái tim, khiến thằng bé cảm thấy hô hấp khó khăn.

Thằng bé biết đại ca nhị ca, ngũ đệ và tiểu muội đứng ra nói chuyện, không phải vì Cố Tiểu Vũ, mà là vì thằng bé.

Nương cuối cùng cũng thoả hiệp, cũng là vì vậy.

Rốt cuộc là thằng bé phụ lòng nương, còn có ca ca và các đệ đệ muội muội của mình…

Ngày hôm sau.

Mặt trời còn chưa mọc, sương mù trắng xóa lững lờ bay lượn trên bầu trời thôn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, một tiếng gà gáy cao vút, đánh thức cả thôn làng.

Tiếng động bận rộn, vang lên từ tám phương bốn hướng.

Hứa gia cuối thôn.

Khói bếp lượn lờ bay lên, Lý Nha Nhi vẫn dậy sớm như mọi ngày, nấu một nồi cháo gạo kê lớn, lại xào một đĩa dưa chua to.

Hứa Gia Liên chỉnh lại tay áo, bước vào phòng bếp, vòng ra phía sau người Lý Nha Nhi, ôm chặt vòng eo của nàng ấy, có hơi hơi buồn ngủ mà tựa lên vai tức phụ nhi nhà mình, giọng nói mang chút triền miên: "Tối qua, còn có sáng nay, đều vất vả cho nàng rồi."

Hai má của Lý Nha Nhi đỏ ửng, vừa thẹn vừa ngại mà cắn nhẹ vào môi dưới, "Vì tướng công chàng, Nha Nhi làm cái gì cũng đáng."

Hứa Gia Liên còn muốn ôm tức phụ nhà mình nói thêm vài lời ngọt ngào, lại nhìn thấy ở cửa bếp có mấy cái đầu xếp chồng lên nhau, trưng khuôn mặt vừa gian tà vừa tò mò nhìn vào bên trong.

Loading...