Lúc nghỉ ngơi, Dận chia sẻ bức họa quá trình nảy mầm, lá, khai hoa, kết quả của quả dâu tây với các thư đồng, liền vây quanh bồn dâu tây cảm thấy mới lạ. Dận thể nào thoát .
Đến tận khi học xong bài của cả một ngày mới vội vàng chạy đến hỏi Khang Hy.
Dận nhảy nhót chạy đến cửa Càn Thanh cung, bé chỉnh y phục đó mới bước những bước nhỏ ưu nhã qua bậc cửa.
Cậu bé từng bước đến mặt Khang Hy, khi hành lễ xong liền vội hàng hỏi: "Hoàng a mã, di mẫu hồi âm cho Bảo Thành ?"
Khang Hy cầm khăn tay lên lau mồ hôi trán cho nhi tử, đó mới ôm bé trong lòng : "Không."
Dận cau mày buồn bực : "Sao chứ? Không báo di mẫu hồi âm ?"
Khang Hy xoa xoa đỉnh đầu của nhi tử, nỡ cho bé di mẫu của bé tự xưng văn manh, mắt mù chữ.
"Lương Cửu Công, ngươi phái hỏi xem ." Dận nhận thư thấy buồn, Khang Hy ngẩng đầu phân phó Lương Cửu Công.
Minh Huyên xong chớp chớp mắt, đột nhiên thư, cái gì đây?
Nghĩ nghĩ , thánh mệnh khó chống, nàng chỉ đành cầm bút lên khổ sở : Năm bính thần tháng mười một, trời tuyết nhỏ rơi, ăn mặc...
Giống như báo cáo công việc, lựa chọn kỹ càng tâm trạng ngày hôm nay, câu chuyện gì, ăn món gì, thậm chí cảm giác cay nồng lúc ăn hạt tiêu gai cũng .
Cuối cùng nghĩ một chút thêm một đoạn những lời buồn nôn.
Sau đó nàng đưa thư cho đến thở dài một .
Đây lẽ là bức thư thẳng thừng nhất mà Khang Hy từng thấy trong những năm cuộc đời, chẳng chút văn vẻ nào cả.
Dận xong thư vui vẻ, bé hưng phấn : "Lương công công, vãn thiện cô cũng ăn gà hoa tiêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-156.html.]
Khang Hy ngừng , lúc thư đoạn cuối cùng, bởi vì quá buồn nôn.
"Cái gì mà trong một trăm tám mươi bảy canh giờ chia xa, nhớ con, nhớ con, nhớ con..."
Đợi khi Dận xong thư, Khang Hy giữ tờ cuối cùng, những tờ khác đều đưa cho Dận .
Vân Mộng Hạ Vũ
Dận mới ảo não lẩm bẩm: " thật là hổ, lời gì cũng dám chứ? Biết rõ lá thư ... là trẫm mà?"
Lương Cửu Công lời của hoàng thượng, ông cúi đầu thấy mắt sắp mù . Bởi vì ông thể thấy dáng vẻ mặt đỏ tía tai của hoàng thượng.
Minh Huyên tưởng rằng một đoạn buồn nôn đến mức cũng thấy rùng xong thì sẽ tránh việc mỗi ngày thư. Kết quả thì... ngày thứ hai vẫn nhận thư hồi âm.
Chữ nàng , nhưng câu văn thì xem lâu Minh Huyên mới miễn cưỡng hiểu.
Những tháng ngày thư bất đắc dĩ đột nhiên bắt đầu.
Minh Huyên vẫn luôn thẳng thừng, thư hồi âm Khang Hy giúp Dận thì luôn cao thâm, học vấn.
Đợi đến ngày hết cấm túc, Minh Huyên trực tiếp ôm tiểu thái tử vui mừng mà , ai ngày ngày văn chứ?
Quan trọng là còn sai chữ, những bút tích nắn nót mà sai một thành ngữ sẽ phê cả một đoạn dài, khó khăn quá mà.
Dận di mẫu ôm chặt trong lòng, bé vươn tay ôm nàng vội vàng bảo đảm: "Sau Bảo Thành nhất định sẽ bảo vệ thật , sẽ khiến di mẫu lo lắng."
Minh Huyên ôm Dận , nàng sợ cấm túc, dù cấm túc thì đối với nàng cũng như .
hành động của Khang Hy thật sự là, ngày ngày thư châm biếm, còn bắt hồi âm?
Rõ ràng là thư cho Dận , kết quả cắt đoạn, quá đáng ghét, thực sự quá đáng ghét!
Khang Hy bóng lưng vui vẻ chạy khi đến ngày hết cấm túc của thái tử, đột nhiên cảm giác mất mát, lắc đầu thở dài: "Bảo Thành theo quy củ như ..."