Lần đầu tiên Khang Hy bước Vĩnh Thọ cung, Minh Huyên vô cùng khiếp sợ, chỉ kịp khoác kỳ bào* phủ lên lớp áo trong rộng thùng thình , nàng búi tóc xong, Khang Hy dẫn theo Lương Cửu Công và thái tử bước .
(*Kỳ bào: một loại áo của dân tộc Mãn, Trung Quốc. )
"Năm trăm văn tiền?"
"Bổng lộc một năm của cũng đủ để ăn trứng ?"
"Chuyện thể nào, tuyệt đối thể!"...
Chờ đến khu Khang Hy rõ nguyên nhân đến đây, Minh Huyên lập tức trợn mắt, dọa đến mức giọng cũng lộ vẻ sợ hãi, ngay cả quy củ cũng nhớ, cứ thế "" tới "" lui.
Khang Hy nhanh chóng che hai tai thái tử , chờ nàng bình tĩnh.
"Hoàng thượng, gà ăn vàng là ăn bạc ? Hay là mấy tên đại ngốc hù doạ khác, cái gì mà trứng nhân sâm sơn tuyền ?" Minh Huyên thể bình tĩnh nổi, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
Từ khi cung, mỗi ngày nàng đều ăn hai quả trứng, thỉnh thoảng còn ăn trứng kho, trứng xào, trứng luộc nước gì đó, bên cạnh nàng cũng ăn, hơn nữa, nàng còn ban thưởng trứng gà cho bộ cung nhân trong Vĩnh Thọ cung...
Vốn dĩ nàng còn tưởng tốn bao nhiêu tiền, ban thưởng xuống còn thể thua mua lòng , bây giờ thì , nàng chính là đồ ngốc, ? Hai quả trứng trị giá một lượng bạc mà nàng tùy tiện đưa như ?
Dựa theo đó tính toán, chỉ riêng tiền trứng gà, mỗi ngày Vĩnh Thọ cung chi gần mười lượng bạc. Nàng cung từ ngày mười sáu tháng Giêng, đến bây giờ là hơn hai trăm ngày, Vĩnh Thọ cung tiêu hết hai ngàn lượng tiền trứng?
Hai ngàn lượng... Mười năm bổng lộc của nàng?
Mười năm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-116.html.]
Mười năm ăn uống mới thể tích cóp hai ngàn lượng, mới mấy tháng nàng ăn hết ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật sự kìm nước mắt, là loại nước mắt cách nào ngăn .
Ngay cả hai Xuân Ny và Ô Lan cũng dọa đến đến choáng váng, chủ tử mỗi ngày ăn hai quả trứng là nhất, chỉ mấy văn tiền nên cũng ai để ý. mà ngờ, mỗi ngày bọn họ ăn hết những một lượng bạc?
Một lượng bạc, một tháng tiền công của hai , nhớ những thứ ăn khi cung, hai khỏi rùng .
Minh Huyên quá đau lòng, cơ thể mềm nhũn, lên nổi, cả đời nàng cũng dám đối diện với trứng gà nữa.
Nàng trở thành phi tần đầu tiên khi xuyên qua, ngay cả trứng gà cũng ăn nổi, còn mặt mũi nào mà tiếp tục lăn lộn?
Thấy nàng doạ thành như , Khang Hy buông bàn tay đang che lỗ tai của nhi tử , Dận liền chạy tới ôm lấy Minh Huyên, : "Cô bạc, cho ngài ăn trứng gà. Ngài đừng ."
"Hu hu... Ngay cả trứng gà mà cũng ăn nổi?" Minh Huyên ôm Dận , đau lòng c.h.ế.t . Sau , nàng dám ăn trứng gà nữa?
Khang Hy bực buồn , nàng lóc mất hết cả hình tượng, mặc dù ngây ngốc nhưng còn thể lãng phí, liền : "Chẳng lẽ trẫm khả năng cho nữ nhân của trẫm ăn trứng gà ? Cũng đòi bạc của nàng, mau lên, đừng mất mặt."
Minh Huyên chảy nước mắt, vô cùng đáng thương Khang Hy, đầu tiên nàng cảm thấy hào phóng, hề keo kiệt.
Khang Hy xoa xoa thái dương, cùng là mỹ nhân, lúc biểu chính là trân châu rơi mâm ngọc, mỹ nhân rơi lệ, khiến thương tiếc. Còn mắt là nước mắt nước mũi dàn dụa, khiến khác nỡ thẳng. Khác biệt vẻ quá lớn thì ?
Đợi đến khi Minh Huyên bình tĩnh , đỡ nàng xuống, đó Khang Hy mới hỏi: "Nàng trứng nhân sâm sơn tuyền là cái gì?"
Khang Hy cảm thấy mấy từ ngữ đằng quá thô bỉ nên nhắc .
Minh Huyên sụt sùi, đỏ mắt : "Thưa hoàng thượng, đó là mánh khóe của nuôi gà, thật đều là lừa đảo. Người đầu óc mới thích tin."