Tiêu Duệ hôn đến lúc Dư Lộ sắp thở nổi mới dừng , "Tiểu Lộ Nhi, gia vui. Ngươi yên tâm, mặc dù gia Vương gia nữa nhưng gia vẫn thể cho ngươi một cuộc sống . Chờ bên kinh thành yên , gia sẽ cho ngươi một tòa nhà lớn, trang sức tơ lụa, ngươi thích gì gia cho cái đó."
Dư Lộ trong n.g.ự.c , , tức đập nhẹ một cái.
"Ta là thích mấy vật ngoài như ? Ta thèm, chỉ cần ở đây là . Ta cần gì hết, dù chỉ cơm dưa rau cải cũng hài lòng." Dư Lộ , nghĩ đến Thạch Lưu và Phúc Quất, "Gia, nếu cả đời chúng đều về, Thạch Lưu và Phúc Quất thì đây? Còn ..."
Còn Lâm Thục, lời Dư Lộ hỏi miệng.
Tiêu Duệ hiểu ý của cô, "Ta cho kinh thành, nếu thể thì mang Thạch Lưu và Phúc Quất về. Còn Anh Đào thì thôi, nàng sớm ý khác. Còn Tào ma ma và Kiều ma ma nữa, Tào ma ma võ nghệ cao cường, thể cùng hai bà tử thϊếp bảo vệ nàng. Kiều ma ma chỉ dùng độc mà còn y thuật, để cho bà đến chăm sóc cho nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng. Chắc mấy sẽ đến trong mấy ngày nay thôi."
Dư Lộ thật quá để ý đến Anh Đào. Cô chỉ để ý đến Thạch Lưu vẫn luôn thiết với cô, còn Phúc Quất vì cô mà mất một cánh tay.
Dư Lộ gật đầu, ôm cánh tay của Tiêu Duệ : "Đến khi mấy tới, Thạch Lưu sẽ hầu hạ bên cạnh , Phúc Quất sẽ chăm sóc cho con chúng , dạy nó tấn, luyện võ, chúng tìm cho các nàng một trong sạch để gả, ?"
Đương nhiên đứa nhỏ thể chỉ nhận Phúc Quất sư phụ, chẳng qua chắc đây chỉ là Tiểu Lộ Nhi bù đắp cho Phúc Quất. Dù Phúc Quất thiếu một cánh tay, cũng tiện hầu hạ khác.
Tiêu Duệ gật đầu đồng ý, "Ừ, nàng cứ xem , , trong nhà chúng nàng chủ hết."
Dư Lộ , gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-278.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai tản bộ về, Thôi Tiến Trung mang mấy Phúc Quất qua. Tiêu Duệ tiền viện, để gian cho chủ tớ gặp mặt ôn chuyện, chỉ là khi trừng Thạch Lưu một cái.
Hai mắt Thạch Lưu đỏ bừng, trong mắt đầy những nước mắt, ánh mắt dính chặt lấy Dư Lộ, nơi nào để ý đến Tiêu Duệ . Vẫn là Thôi Tiến Trung bất đắc dĩ giữ nàng , nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi kiềm chế , nếu khiến Dư chủ tử , cẩn thận gia thu thập ngươi giờ."
Nước mắt Thạch Lưu lập tức rơi xuống, chỉ là mặt vẫn mang theo nụ , "Dư chủ tử, thể thấy ngài, nô tỳ vui quá . Hu hu nô tỳ vui luôn! Nghe ngài mang thai, hu hu nô tỳ vui!"
Dư Lộ vốn còn chút chua xót, nhưng thấy bộ dạng của nàng, rốt cuộc nhịn bật .
Cô kéo Thạch Lưu tới, về phía Phúc Quất. Hai mắt Phúc Quất cũng hồng hồng, đưa cánh tay còn nguyên vẹn mặt Dư Lộ.
Dư Lộ cầm tay Phúc Quất, vẫn rơi nước mắt, "Phúc Quất, ..."
Phúc Quất vội vàng cắt lời cô, "Dư chủ tử, nô tỳ thấy ngài vẫn bình yên, trong lòng vui. Không , tuy nô tỳ mất một cánh tay nhưng về nô tỳ vẫn thể bảo vệ ngài. Võ nghệ của nô tỳ bây giờ còn hơn nữa... Ngài, ngài trách nô tỳ, còn đưa nô tỳ từ kinh thành đến đây, nô tỳ thấy ơn. Dư chủ tử, ngài nên những việc khác nữa."
Đây chính là một cánh tay đấy, dù Phúc Quất là hạ nhân nhưng Dư Lộ vẫn thể yên tâm thoải mái nhận chuyện . Chỉ là việc cũng , cô hổ thẹn hơn nữa thì cũng gì, chỉ thể tận lực đối xử với Phúc Quất hơn.
"Được, , gì nữa." Cô : "Chỉ là võ nghệ của ngươi tiến bộ thật ? Nếu , khi con sinh , ngươi phụ trách dạy nó học võ mới ."
Đây là an bài hết cả đời cho nàng. Mặc dù Vương gia về kinh thành nữa nhưng đây vẫn là đứa bé đầu lòng của Vương gia và Dư chủ tử, cho dù là nam nữ thì đều vô cùng tôn quý.
Phúc Quất kích động : "Đương nhiên, nô tỳ nhất định sẽ dạy cho tiểu chủ tử thật . Hay là, là nô tỳ múa cho ngài xem bộ kiếm pháp nô tỳ mới luyện thành nhé!"