Tiêu Duệ ngừng , ôm chặt lấy Dư Lộ, "Đói ? Muốn ăn tắm ?"
"Tắm , vẫn đói." Dư Lộ đỏ mặt, Tiêu Duệ đang ghét bỏ việc cô gầy nhiều ?
"Ừ." Tiêu Duệ , trực tiếp ôm Dư Lộ phòng chọn xiêm y, "Để tắm dùm nàng, ?"
Lúc mặc đồ còn chê nữa, Dư Lộ vội lắc đầu, "Không! Ta tự tắm!"
Tiêu Duệ dám miễn cưỡng cô, "Nếu , để kêu hai bà tử đến giúp nàng ?" Thấy Dư Lộ lắc đầu, vội : "Ngoan, nàng bây giờ liền thể kém hơn nhiều. Nếu ai bên cạnh , sẽ lo lắng."
Dư Lộ cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Thừa dịp Dư Lộ tắm, Tiêu Duệ phái mời những đại phu nhất đến, cũng gọi nước tắm rửa. Khi Dư Lộ bà tử đỡ đến, tự đổi xiêm y xong, bước lên tiếp nhận Dư Lộ từ bà tử.
"Sao thế?" Thấy Dư Lộ gần như dựa hết cả , lập tức căng thẳng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dư Lộ ngượng ngùng : "Ngâm nước lâu quá nên tê chân."
Tiêu Duệ cau mày, "Vậy kêu mấy hạ nhân xoa cho nàng?" Nói xong, khom lưng ôm ngang Dư Lộ lên, thấy Dư Lộ thực sự nhẹ hơn nhiều. Đây còn là lúc đang mang thai đấy, thở dài, đặt Dư Lộ xuống giường, kéo hai chân cô qua giúp cô xoa bóp.
Dư Lộ Tiêu Duệ cúi đầu xoa chân cho cô với vẻ mặt dịu dàng, tại , lòng cô cảm giác thành lời.
Dù cha thương yêu nhưng dù thì Tiêu Duệ vẫn là Thành Vương Điện hạ cao cao tại thượng. Nhớ lúc đầu, còn nhắc phận, voi đòi tiên. bây giờ, đây xoa chân cho , chắc ngay cả cũng nghĩ tới ?
Dư Lộ nhịn cong môi .
Tiêu Duệ nhận thấy tâm trạng vui vẻ của cô, thấy tâm trạng cũng vui lên theo, "Sao thế, mà vui vẻ ?"
Dư Lộ gật đầu, ", vui luôn!" Sau đó lắc lắc chân, để tiếp nữa, "Không tê nữa , cần xoa nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-270.html.]
Tiêu Duệ ngừng tay, ngoài rửa tay lên giường, ôm Dư Lộ lòng, nhẹ giọng hỏi: "Vui vì gì thế, vui vì rốt cuộc thể về hả?" Hơi dừng một lát, mới thở dài tiếp: "Lúc là với nàng, cam đoan, ."
Sao thể trách chứ, cũng là Trần Chiêu bắt . Nếu trách, cũng trách Trần Chiêu, cũng trách chọc .
Dư Lộ lắc đầu, "Không , trách ." Sau đó đổi chủ đề, cô vẫn , "Ta vui vì nghĩ rằng sẽ một ngày, đường đường Thành Vương Điện hạ xoa chân cho một nữ nhân nho nhỏ như ."
Tiêu Duệ nghĩ rằng cô vui vì việc . Sau khi kịp hiểu, mặt đỏ lên. Trong mắt những Hoàng tử như bọn , dù tôn quý như Vương phi nhưng cũng đủ tư cách để họ .
với Tiểu Lộ Nhi, cam tâm tình nguyện...
Hắn khỏi : "Về , chỉ cần nàng cần, tùy thời đều thể hầu hạ nàng."
Dư Lộ bật . Nhìn hai mắt đầy nghiêm túc của Tiêu Duệ, cô gật đầu. Hít sâu một , cô rốt cuộc : "Chàng... hỏi về, về phận thật của ?"
là Tiêu Duệ hỏi thật, nhưng là thể hỏi . Rõ ràng là một mê tín, nhưng khi Dư Lộ những lời , lòng vẫn luôn bình tĩnh .
Hắn nhiều, nhưng cũng sợ, sợ Dư Lộ xong thì sẽ giống như mấy chuyện xưa trong dân gian, sẽ biến mất.
"Có thể chứ? Nếu thể thì cũng cần gấp như ." Hắn vội .
Việc gì mà thể chứ. Điều khiến cô lo nhất là sợ Tiêu Duệ sẽ rời cô . lâu như , điều cô thấy chỉ là sự đau lòng và cẩn thận của Tiêu Duệ, cô cũng gì giấu.
"Đương nhiên là thể."
Bên ngoài chợt truyền đến giọng của Thôi Tiến Trung, "Vương gia, đại phu tới ."
Tiêu Duệ lập tức dậy, nhỏ giọng với Dư Lộ: "Lát , để đại phu khám cho nàng , chúng cần vội."
Dư Lộ sờ bụng, cũng yên, "Ừ, mau kêu đại phu ."