Rốt cuộc là duy nhất đời, dù Trần Chiêu tay nhưng cách nào nhẫn tâm gϊếŧ Trần Bì. Thế nhưng Thành Vương đúng, kéo dài tiếp, Đại ca sẽ mất quá nhiều m.á.u mà c.h.ế.t thật.
Tiêu Duệ tung mồi: "Chỉ cần ngươi thả nàng , đồng ý thả Đại ca ngươi và cả Khúc cô nương và Khúc cha nữa."
Mặt Trần Chiêu lộ vẻ bối rối.
Dư Lộ vội : "Ngươi thả , chỉ vì ngươi mà cũng vì Đại ca ngươi nữa! Đại ca ngươi là vô tội, nếu c.h.ế.t vì ngươi, ngươi sẽ sống ? Ngươi thấy... với ?"
Đương nhiên là !
sống một đời, chẳng lẽ cuối cùng vẫn trắng tay, buồn bã rời ? Không đời , đời thật lòng thích nàng . Hắn sống hai đời, chẳng lẽ việc ở bên một là quá mức ?
"Lộ Lộ, thích nàng thật lòng." Trần Chiêu một câu nhanh như , đó thả bàn tay đang kéo Dư Lộ , đổi thành ôm lấy cô, siết chặt lòng. Lúc mới cao giọng với bên ngoài: "Vương gia, ty chức đối địch với ngài, thật sự là ty chức và Lộ Lộ lưỡng tình tương duyệt, thể nào đưa nữ nhân yêu thích . Nếu ngay cả nữ nhân của ty chức cũng bảo vệ nổi, còn là nam nhân ?"
Cái gì?
Cái tên hổ đang gì ?
Thôi Tiến Trung lập tức nhảy dựng lên.
Tiêu Duệ kéo lão , lạnh lùng : "Vậy ngươi quản sự sống c.h.ế.t của ba Đại ca ngươi ?"
Trần Chiêu im lặng một lát mới : "Ty chức xin Vương gia, nếu Vương gia thể đại độ thành , ty chức cũng chỉ đành cố hết sức. Chỉ là, Vương gia, ngài thực sự đón Lộ Lộ về ? Nàng là nữ nhân của , ngài ngại ?"
Dư Lộ vốn còn đang vùng vẫy kịch liệt, nhưng xong lời Trần Chiêu , cô đột nhiên ngừng .
Trong phòng ngoài phòng, nhất thời yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi.
Tiêu Duệ để cô đợi lâu lắm, trả lời nhanh: "Nàng trở về là ." Dừng một lát, : "Hơn nữa, nàng tuyệt đối sẽ lưỡng tình tương duyệt với ngươi."
Nước mắt Dư Lộ rơi như mưa, nhưng cô . Nam nhân cô yêu, nam nhân cô yêu còn hơn trong suy nghĩ của cô. Hắn hiểu lầm cô, càng để ý đến cô.
Mặt Trần Chiêu càng lạnh, mở miệng nữa: "Vậy, nếu như nàng hài tử của thì , nếu , ngươi sẽ để ý ?"
Trong phòng ngoài phòng yên tĩnh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-266.html.]
đợi ngoài phòng lời đáp , Dư Lộ nhịn nữa. Tuy kiềm chế nhúc nhích , thậm chí chôn n.g.ự.c nên chuyện cũng khó nhưng thể mở miệng trực tiếp cắn thịt ở n.g.ự.c !
Mùa hè quần áo mỏng, gần như ngay lập tức, mặt Trần Chiêu biến sắc.
Dư Lộ vô cùng hận, căn bản để ý đến cái gì, nhanh liền thấy mùi m.á.u tươi, mà hàm răng cũng ngập thịt, m.á.u tươi thấm qua lớp áo miệng.
cô tiếp tục nữa. Tuy cô hận thể cắn xé nguyên khối thịt Trần Chiêu nhưng cô cảm thấy buồn nôn.
Nghe tiếng nôn khan của Dư Lộ, Tiêu Duệ chờ nữa, một tay quăng Thôi Tiến Trung về , trực tiếp tiến lên cùng các thị vệ.
Tuy ba còn bên Trần Chiêu đều là cao thủ nhưng thủ hạ của Tiêu Duệ cũng yếu, nhanh liền khiến hai trong ba liên tục lui về , còn thì lui trong phòng.
Trần Chiêu lên hỗ trợ nhưng dám thả Dư Lộ . Một là sợ nàng sẽ chạy, hai là Tiêu Duệ nhiều , sợ sẽ trực tiếp qua cướp .
Vân Mộng Hạ Vũ
là qua cướp thật, nhưng khác mà là chính bản Tiêu Duệ. Sợ nhiều cẩn thận Dư Lộ thương, Tiêu Duệ trực tiếp gϊếŧ qua đấy. Hắn Tiểu Lộ Nhi thương, còn Trần Chiêu, tất nhiên cũng .
, chỉ thể bảo đảm an cho Tiểu Lộ Nhi.
Tiêu Duệ tung một quyền, Trần Chiêu một tay che chở Dư Lộ lui , một tay lấy đồ một bên để cản. Sau đó, Tiêu Duệ đá một cước, Trần Chiêu chịu lấy Dư Lộ đỡ, đành liên tục che chở Dư Lộ lùi về .
Bởi vì mang theo một , rõ ràng, Trần Chiêu rơi xuống hạ phong. cũng vì Tiêu Duệ sợ Dư Lộ thương nên phần thắng cũng nhiều. Thân thể của Dư lộ vốn lắm, giờ tới lui vài như , đầu váng mắt hoa vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, cô cảm thấy cái bụng cũng chút khó chịu.
Cô vội ôm bụng, Tiêu Duệ luôn chú ý đến cô, lập tức sang. Lúc Trần Chiêu lấy cơ hội, thả tay Dư Lộ , lấy thanh đoản kiếm giấu trong đ.â.m hướng n.g.ự.c của Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ nhanh lùi , nhưng Trần Đại phòng từ lúc nào, thấy thời cơ , lập tức giơ thanh trường kiếm trong tay lên đ.â.m tới.
"Tiêu Duệ!" Dư Lộ giật , lập tức hét to, bất chấp tất cả nhào tới.
Trần Chiêu thấy , hề nghĩ ngợi đưa tay kéo cô . sức bật của Dư Lộ lúc quá mạnh mẽ, Trần Chiêu bắt cô.
Dư Lộ ôm lấy hông Tiêu Duệ, ngăn kín lưng của , kiếm của Trần Đại cũng bay thẳng tới.
Trần Chiêu đạp lên một cây cột gần đấy, bật nhảy tới dùng sức đẩy Dư Lộ và Tiêu Duệ , chỉ là cứng đờ.
Trần Đại hướng trường kiếm đ.â.m tới, kinh hãi đổi hướng.