Trần Ngũ tùy ý cảm thán một câu, để trong lòng.
Vào trấn nhỏ, thẳng đến một khách sạn thường thường, thuê phòng, Trần Ngũ nhận ánh mắt hiệu của Trần Chiêu, theo sang căn phòng cạnh phòng nhốt Dư Lộ.
Bọn họ lo Dư Lộ sẽ chạy trốn. Công lực của hai đều , luôn luôn chú ý đến động tĩnh bên , dù họ cử động của Dư Lộ nhưng để nắm bắt hành tung là đủ .
Mà Dư Lộ cũng thông minh. Cô một nữ nhân như cô chạy trốn thì càng nguy hiểm hơn, nên dọc đường lên về phía Bắc cô cố tìm cách chạy trốn nữa.
Chẳng qua, mới thuê phòng xong, Trần gia tìm chuyện gì nhỉ? Trần Ngũ phòng liền hỏi ngay.
Vào phòng , mặt Trần Chiêu giữ nét bình tĩnh nữa. Hắn trả lời câu hỏi của Trần Ngũ ngay mà là bắt lấy tay , vội vàng : "Trần Ngũ, giờ ngươi chạy nhanh đến cửa thành, ngươi còn nhớ rõ nam nhân quần áo nhếch nhác dựa cổng thành ? Ngươi , lặng lẽ mang đến đây cho !"
Trần Ngũ khó hiểu, "Trần gia, chúng ?"
Trần Chiêu vội la lên: "Đó là Đại ca của ! Chắc là trốn , chừng Thành Vương đang ở gần đây ! Ta tiện lộ mặt tìm , ngươi , nhưng cần đích , tìm giúp mang tới là !"
Mặt Trần Ngũ nghiêm , lập tức đồng ý.
Tận đêm khuya, Trần Ngũ mới mang Trần Bì quần áo sạch tới.
Lúc đó Trần Chiêu ở trong phòng của Dư Lộ nửa buổi chiều. Nhìn Dư Lộ ăn cơm tối xong, vẫn ở đó nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi động tĩnh bên ngoài, mới mở mắt , thoáng qua Dư Lộ ngủ giường, mới rón rén ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-260.html.]
Trong gian phòng bên cạnh, Trần Bì thấy Trần Chiêu liền nhào lên ôm lấy , thấp giọng bật , một lát vẫn câu nào.
Trần Chiêu , bởi vì nên Đại ca mới chịu như .
"Đại ca!" Trần Chiêu cũng vô cùng khó chịu. Kiếp , bởi vì nên Đại ca tiền đồ , kiếp , vẫn bởi vì mà Đại ca thảm như , "Đại ca, là với !"
Tiếng của Trần Bì ngưng , đó buông , đập n.g.ự.c , "Nói gì , chúng là ruột, những lời xa lạ như thế?"
Sự khoan dung của Đại ca khiến Trần Chiêu vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng thêm nữa, vấn đề cần hỏi càng quan trọng hơn.
"Đại ca, ở đây? Còn , , thấy thương, Thành Vương tìm thấy ? Có đánh ?" Trần Chiêu nhiều vấn đề, quan trọng nhất là, Đại ca trốn , nếu Tiêu Duệ ở chỗ , cũng cần mang Dư Lộ chạy theo hướng Bắc nữa.
Đại ca an , họ thể vẫn về phía Nam, hoặc về phía Đông, chung là cách nơi càng xa càng .
Trần Bì gật đầu, : " , Thành Vương đến Tây Bắc , bắt . Ta vất vả lắm mới trốn thoát . A Chiêu, đến cùng là đang gì, bắt cóc trắc phi của Thành Vương?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trắc phi? Đời Dư lộ thực sự hơn đời , nhưng mà... nhưng mà mang nàng , về chắc chắn cũng sẽ đối xử với nàng .
Hắn gạt Đại ca, "Không là trắc phi, cũng đấy là ai, chính là cái lúc ở Tầm Phương viện ."
"Dư chủ tử?" Trần Bì kinh ngạc, "A Chiêu, bắt cóc Dư chủ tử gì? Không là báo thù đấy chứ? A Chiêu, , thể . Khúc cô nương và Khúc phụ, họ vẫn còn ở trong tay Thành Vương đấy, chỉ thể tự trốn , thể cứu họ . A Chiêu, Dư chủ tử ở đây, thể thả Dư chủ tử ?"
Rốt cuộc là đường ruột, Trần Bì vẫn còn ôm chút hi vọng.