Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-08-03 00:23:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật, thật mang thai ?
Có khi nào là vì điều kiện sinh hoạt đột nhiên kém , gây ảnh hưởng đến thể nên kinh nguyệt đến chậm ?
Dư Lộ , nhưng cô cũng dám kêu Trần Chiêu tìm đại phu cho . Thậm chí cô cũng dám để lộ nỗi lo của , mặc dù đa thời gian cô đều sờ bụng một cái, mặc dù một đường lên Bắc, thỉnh thoảng họ thể ở nhờ nhà dân nào đó, thỉnh thoảng họ thể ở tạm một khách sạn nhỏ trong một trấn nhỏ.
Vô lúc xoa bụng, hai tay cô nắm chặt lấy , tận lực phóng tầm mắt xa. Sau đó nghĩ, ngụy trang như đứa nhỏ khổ sở .
Thành Thất cho Tiêu Duệ ?
Tiêu Duệ , khi nào bây giờ đang đường tới cứu cô , khi nào... ngày mai sẽ đến ?
càng chờ đợi càng thấy đau khổ, bởi vì nào cũng là thất vọng cả. Tuy Dư Lộ cũng cố ăn, cũng để ý đến thể của hơn nhưng cô vẫn càng ngày càng gầy , cả cũng càng ngày càng thẫn thờ.
Trần Chiêu thấy , Trần Ngũ cũng thấy thế. À, Trần Ngũ là một trong những tử sĩ Trần Chiêu nuôi, ban cho họ Trần, vì hàng thứ năm nên gọi là Trần Ngũ.
Dư Lộ sờ bụng . Cô nắm chặt hai tay, mắt về phía xa.
Trần Ngũ thấy , bèn với Trần Chiêu: "Trần gia, Dư cô nương chỗ nào đúng , cứ là lạ. Lúc chúng đến điểm dừng chân tiếp theo, chúng nên mời đại phu khám cho nàng ?"
Trần Chiêu cũng lo lắng.
"Ta đang ý đó, nhưng mà..." Hắn lúng túng một chút, vì mà gần đây Dư Lộ càng ngày càng để ý đến .
Trần Ngũ xung phong nhận việc, "Trần gia, để ."
Trần Chiêu gật đầu.
Trần Ngũ đề nghị, Dư Lộ lập tức tỉnh táo , cảnh giác , đầu lắc như trống bỏi, "Không cần cần, bình thường mà, cần gì mời đại phu!"
Trần Ngũ : "Dư cô nương, Trần gia cũng chỉ vì cho ngươi thôi."
Dư Lộ vẫn lắc đầu, giọng kiên định, "Không cần!" Cùng lúc đó, khi Trần Chiêu qua, cô còn hung tợn trừng mắt với .
Trần Chiêu thẳng cô, cũng vì thái độ của cô mà dời tầm mắt.
Chân mày Trần Ngũ nhíu chặt , bước gần Dư Lộ nhỏ giọng : "Dư cô nương, khuyên ngươi đừng rượu mời uống uống rượu phạt! Trần gia khoan dung với ngươi, nhưng thì , trừ phi..."
Trừ phi ngươi sống nữa!
Lời còn miệng, Dư Lộ bỗng sợ đến lui , chân vấp một cái ngã xuống đất.
Động tác quá nhanh, Trần Ngũ kịp kéo cô, Trần Chiêu cách khá xa, lúc chạy tới Dư Lộ té ngã.
Mặc dù đất nhưng khi gặp nguy hiểm, theo bản năng, Dư Lộ ôm lấy bụng .
"Ngươi chứ?!" Trần Chiêu hỏi gấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-259.html.]
Mặt Dư Lộ trắng bệch, tiếng hỏi dồn dập như , khó khăn lắm cô mới lấy tinh thần, nhưng cách nào lời, chỉ lắc đầu với Trần Chiêu.
Trần Chiêu cầm lấy cánh tay và vai cô, định dìu cô dậy.
Dư Lộ phản ứng kịp, vội vàng đẩy Trần Chiêu , "Không cần, tự lên ." Vẫn như , thể tiếp xúc với thì Dư Lộ tiếp xúc, giờ cô còn thai, cô càng đứa nhỏ "thấy".
Dư Lộ như khiến Trần Chiêu thể buông tay.
Hắn Dư Lộ cố gắng dậy, lên một bước thành hai bước, rõ ràng là cách xa, trong lòng nhịn thấy chua xót.
Bây giờ, Dư Lộ chỉ cảm tình gì với mà còn chán ghét nữa.
"Đến chỗ nghỉ ngơi tiếp theo, tìm một đại phu xem , ngươi bây giờ gầy nhiều." Giọng thấp nhưng cũng bình thường, giống như d.a.o động bởi phản ứng của Dư Lộ.
Dư Lộ rũ mắt xuống, chỉ thấy ống quần màu đen và đôi giày màu đen của và Trần Ngũ. Giọng cô dám cứng rắn như lúc nãy nữa, "Thật cần, chỉ là ăn ngon ngủ yên mà thôi. Đến chỗ nghỉ tiếp theo, chỉ cần ăn ngon chút là ."
Trần Chiêu hỏi liền: "Ngươi ăn gì?"
Dư Lộ nghĩ nhiều: "Muốn ăn canh gà, canh xương hầm cũng , hoặc ăn chút thịt và cá." Có thể tranh thủ thì cô tranh thủ. Nếu như thai thật, cô dùng hết sức để đứa nhỏ thể hơn chút.
Trần Chiêu gật đầu, Trần Ngũ một cái xoay rời .
Trần Ngũ khách khí Dư Lộ, hừ hừ : "Được , ăn thì cho ngươi ăn, , mau lên xe ngựa !"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai chiếc xe ngựa, Dư Lộ một chiếc, bên trong chất một ít vải vóc và lá , một chiếc khác thì chứa đầy các loại vải vóc và lá khác, từ Trần Ngũ và Trần Chiêu mỗi đánh một chiếc. Không bọn họ tìm những thứ ở nơi nào, giả trang thành tiểu thương nhân đến Tây Bắc.
Dư Lộ lên chiếc xe ngựa Trần Chiêu đánh, một lát, xe ngựa từ từ chuyển động.
Ngồi trong xe ngựa ai, Dư Lộ mới dám đưa tay sờ bụng. Lúc nãy chỉ ngã đau ở mông, cái bụng va chạm, sẽ ha.
Đây là một cửa thành chút cũ, cũng cao lắm, nếu võ công thì cần thang, chỉ cần nhảy hai ba cái là leo qua .
Mà lúc , cửa thành một nam nhân mặc bộ đồ cũ nát, mang theo vô vệt máu, trông vô cùng chật vật dựa cửa thành. Có lẽ vì quá mức gầy yếu, lẽ trông quá mức đáng thương, cứ dựa đó, ai quản .
Trời tháng bảy, tháng tám, ánh nắng vô cùng mãnh liệt, đợi ở đây là mệt mỏi, nhất là với nam nhân thoạt thương nhẹ nữa. Hắn híp mắt đằng , môi khô đến nứt chảy máu, mặt hồng lên bình thường, thoạt thực sự đáng thương.
Thấy hai chiếc xe ngựa đến, ánh mắt híp chặt hơn nữa, nhưng giữa khe hở ở mắt đầy tia sáng.
Xe ngựa dần dần đến. Nhìn đánh xe đằng , phản ứng gì, nhưng khi đến phía , tuy nọ để ria mép, đồ mặc phổ thông, cổ còn đeo chiếc dây chuyền bằng vàng trông tục tĩu nhưng vẫn nhảy bật lên như phản xạ điều kiện.
Trần Ngũ là đằng , nhất thời sợ run trong lòng.
Một giống như c.h.ế.t đột nhiên bật dậy, hình ảnh đó trông đáng sợ. Hắn còn nghĩ cách ứng đối, sang bên với vẻ mặt mừng như điên, đó bước lên phía , chỉ là mới bước hai bước thì đột nhiên dừng .
Hình như chút bất tiện, khi dừng đột ngột như , lập tức vấp và ngã xuống đất.
dậy nổi, quỳ mặt đất một lát. Cho đến khi cửa thành, mới phát hiện tên dậy, dựa lưng tường thành, bộ dạng híp mắt nửa c.h.ế.t nửa sống.
Hàng năm đều việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều!