Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 257
Cập nhật lúc: 2025-08-03 00:22:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Trần Bì bắt thì đương nhiên sống .
Lúc mang tới, tuy lệnh bỏ đói của Tiêu Duệ còn truyền qua nhưng ăn gì hai ba ngày nay thật. Bị ăn đánh, vệ sinh hai, ba ngày , bộ quần áo cũ, giờ phút nó càng thêm nhăn nhúm hơn, trông vô cùng chật vật.
rốt cuộc là từ Thành Vương phủ. Ngày đó Trần Chiêu phạm , Vương gia trách phạt là điều đương nhiên. Mà là đường của Trần Chiêu, đổi thành chủ tử khác, chỉ sợ phạt cùng , mà Vương gia .
Vương gia nhân hậu, tha cho một mạng.
Chỉ là Trần Chiêu c.h.ế.t cũng là vì Vương gia đuổi cùng gϊếŧ tận. Nếu Vương gia là lạnh tâm lạnh tình thật, dù Trần Chiêu nội ứng thì cũng thể chạy thoát .
Trần Bì còn chuyện gì xảy , thậm chí cũng ai bắt . Vốn vì phận của Trần Chiêu và ở nơi biên cương nên khi , thái độ của hùng hổ. Chỉ là khi phòng và thấy Tiêu Duệ tiều tụy nhiều, đợi , quỳ sụp xuống mặt Tiêu Duệ.
"Vương gia --" Giọng vô cùng khϊếp sợ.
Tiêu Duệ vốn vì Trần Chiêu mà giận chó đánh mèo , lúc gọi dẫn đây cũng vì phát tiết lửa giận trong lòng. Chỉ là khi thấy bộ dạng chật vật của , thấy thấy liền quỳ xuống, vẫn giống như khi vẫn thị vệ, lười tay.
Oan đầu nợ chủ, đánh Trần Bì thì cái gì?
Mặc dù thương thật, Trần Chiêu cũng chỉ đau lòng một chút thôi. Nếu cho đau thật, đương nhiên đánh vài cái là .
Hắn vốn thích dùng mấy thủ đoạn xa, nhưng vì Dư Lộ, hiện giờ hận thể mỗi ngày đều uống m.á.u ăn thịt Trần Chiêu, so với cơn đau ngắn ngủi khi gϊếŧ , cho Trần Chiêu hiểu cảm giác đau khi tra tấn lâu dài là như thế nào hơn.
Hắn chờ Trần Bì chuyển từ trạng thái kích động sang bất an mới mở miệng : "Nghe bây giờ đang đầu bếp, cũng tệ, nữ tử tồi trúng ngươi nữa."
Trần Bì thể tưởng tượng nổi khi gặp chủ cũ, lời đầu tiên là về việc . Hắn bỗng sửng sốt, đó gương mặt đỏ lên, chỉ là còn mở miệng thừa nhận thì Tiêu Duệ hừ lạnh một tiếng, vội vàng ngẩng lên.
"Chỉ tiếc, ngươi cơ hội đó." Tiêu Duệ nhàn nhạt .
Không cơ hội? "Gì cơ?" Trần Bì nhạc nhiên, hô lên.
Thôi Tiến Trung vươn chân đá lòng , "Nhao nhao cái gì, mặt Vương gia mà ngươi cũng dám nhao nhao như !"
Lúc ở Thành Vương phủ, địa vị của Thôi Tiến Trung chính là một hạ nhân trong phủ, Trần Bì cũng bất mãn, nhưng lời Tiêu Duệ ngừng quanh quẩn bên tai , mặt chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi.
"Vương... Vương gia, , ." Hắn vội vàng dập đầu với Tiêu Duệ, khi dừng trán tia máu, thể thấy quan tâm nữ tử , "Tiểu nhân sai, tiểu nhân sai, nhưng, nhưng Khúc cô nương gì hết, mong, mong Vương gia đừng khó xử nàng , cầu, cầu ngài, cầu xin ngài..."
Nỗi lòng lạnh cứng của Tiêu Duệ khi thấy cử động của Trần Bì liền chút mềm, chỉ là biểu lộ điều gì.
Thấy chỗ dập đầu trán Trần Bì càng lúc càng nghiêm trọng, m.á.u ở nơi đó cũng chảy xuống thì mới chậm rãi : "Trần Bì, ngươi đừng trách bổn vương, trách thì trách ngươi một đường !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-257.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"A Chiêu!" Trần Bì hiểu, "A Chiêu ?"
Trần Bì nhắc tới còn , nhắc xong, Tiêu Duệ nghĩ dến Dư Lộ, nghĩ đến Trần Chiêu to gan lớn mật cướp Dư Lộ nữa, sắc mặt lập tức biến âm trầm.
Hắn dậy đến mặt Trần Bì, ngữ điệu lạnh lùng : "Hắn về kinh thành, bắt trắc phi của bổn vương. Trần Bì, nếu ngươi báo thù cho Khúc cô nương, nhớ đừng tìm nhầm ."
Trần Bì ngây .
Một là vì Trần Chiêu to gan lớn mật, tùy ý bậy. Hai là vì Khúc cô nương.
Môi run run, mấp máy mấy mới phát tiếng, "Ngài, ngài... gϊếŧ Khúc cô nương ?"
Tiêu Duệ , đánh mắt với Thôi Tiến Trung, chờ lão ngoài mới xuống nữa, "Sao , ngay cả ngươi bổn vương cũng gϊếŧ, gϊếŧ Khúc cô nương gì. Ta chỉ... kêu Vương Tề mang nàng về kinh thành mà thôi."
Vương Tề! Ở kinh thành Trần Bì tốn bạc để đến nhưng nơi phong trần cũng là vì dẫn đường. Người đó là ai khác, đúng là Vương Tề cũng là thị vệ giống . Vương Tề võ nghệ cao cường, cũng trung tâm với Vương gia, chỉ là háo sắc.
Hắn đến đó vì nữ nhân, ngược , bên sớm một thê tử và bốn thϊếp thất. Đã còn đến đấy là vì giờ từ chối một nữ nhân nào hết!
Nếu Khúc cô nương kinh thành với , trai đơn gái chiếc, tất nhiên sẽ xảy chuyện gì! Mà tướng mạo của Khúc cô nương thường thường, đừng là so với mấy cô nương hoa khôi, chỉ so với một thê bốn thϊếp của Vương Tề thì cũng kém xa. Cho nên khi tới kinh thành , Khúc cô nương nhất định sẽ vứt bỏ!
Nàng là một nữ tử yếu đuối, trong sạch hủy, còn vứt bỏ nữa, nàng sẽ sống thế nào?
Nàng sẽ sống nữa!
Mặt Trần Bì lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh trán ngừng chảy xuống, nhưng nghĩ đến Trần Chiêu dám cướp trắc phi của Thành Vương, thể thốt nên lời cầu xin.
Lúc , chỉ là một cái thϊếp thôi cũng tội chết, giờ là trắc phi, dù ngũ mã phanh thây cũng quá đáng! Trước gì Trần Chiêu cũng chết! Mà , cũng liên lụy, thể sống !
Trần Bì bỗng sấp xuống, dập đầu ba cái, "Vương gia, cầu ngài thả Khúc cô nương, tiểu nhân... tiểu nhân nguyện ý gϊếŧ Trần Chiêu để cứu trắc phi, , lấy c.h.ế.t để tạ tội!"
Chỉ vết m.á.u trán , Tiêu Duệ cũng hạ quyết tâm, xem để ý đến Khúc cô nương thật.
Hắn tựa lưng ghế, nâng tay lên, quả nhiên, đó Thôi Tiến Trung thả tay , Khúc cô nương sớm chờ ở cửa lập tức lóc chạy nhào đến bên cạnh Trần Bì.
"Không cần! Trần đại ca, cần!" Nàng ngừng lắc đầu, lúc cũng ngại dùng sức túm lấy tay của Trần Bì, "Ta gì hết, Vương gia gϊếŧ , chỉ đưa đến kinh thành thôi. Trần đại ca, hết, cha cũng , đừng , đừng , đừng chết, mà, đáng, đáng để vì mà ..."
Đôi mắt của Trần Bì sớm đỏ, thấy Khúc cô nương , cũng nhịn mà chảy nước mắt.
Chỉ là hất tay Khúc cô nương , "Cút ngay, chuyện của liên quan tới ngươi, chỉ cần ngươi sống cho là , đừng dính chuyện của !"