Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-08-01 13:30:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đều là thương ở mu bàn tay trái.
Dư Lộ cũng sang.
Trần Chiêu sẽ vô duyên vô cớ tự vạch một đao tay . Hơn nữa, từ lúc hai tách ở thành Kim Lăng, Trần Chiêu từng gặp cô, cho dù một vết sẹo giống cô như đúc thì cũng vật để tham khảo.
Như , chỉ một khả năng.
"Là Thành Vương ?" Cô hỏi Trần Chiêu, đột nhiên, trong lòng trào dâng một tâm tình cô gọi tên . Có chút ngọt, cũng chút chua xót, cũng chút buồn vì sự ấu trĩ của Tiêu Duệ.
, nhưng dù ấu trĩ thì đó cũng là cô yêu.
Sắc mặt Trần Chiêu trầm xuống, nhanh chóng rút tay trái về, đưa tay bắt lấy tay trái của Dư Lộ, "Vết thương của ngươi là ở thành Kim Lăng, vì vết m.á.u nên ngươi tự vạch?"
Dư Lộ giãy dụa, thấy thoát , bèn thản nhiên gật đầu.
Trần Chiêu nắm tay cô chặt hơn chút, : "Ngươi đúng là độc ác với bản ." Đối với cũng .
Dư Lộ hừ lạnh, ngẩng đầu cãi : "Nếu ác với , ngươi sẽ ác với . Đến bây giờ vẫn dám nghĩ, nếu đây âm mưu quỷ kế của ngươi, cứ ngây ngốc ở con thuyền , bây giờ sẽ thế nào nữa!"
Trần Chiêu cô cãi lời. Lát , buông tay với sắc mặt khó coi.
Hắn , nếu đây nàng thực sự lưu , chắc sẽ đưa nàng thật. cũng , lời chính cũng tin, huống chi là Dư Lộ.
Bởi vì, vẫn sẽ đưa , cùng lắm là đưa xong hối hận, tìm nàng trở về.
dù , tổn thương vẫn sẽ tạo thành.
Hắn , ý bảo Dư Lộ với .
Dư Lộ cũng di chuyển, lưng , nặng nề hỏi: "Ngươi thực sự chịu thả ?"
Trần Chiêu : "Nghe lệnh của khác."
Dư Lộ hỏi: "Người nào?"
Trần Chiêu trả lời.
Dư Lộ tức đến giậm chân, giọng cũng cao vυ"t lên, "Nếu theo ngươi thì , ngươi sẽ gì?"
Trần Chiêu đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Dư Lộ, đôi mắt phẫn hận của cô, hai gò má của cô... Ánh mắt nàng , thực sự còn tình cảm nào khác.
Hắn từ từ, lạnh như băng, mở miệng, "Nếu ngươi chịu đàng hoàng theo , sẽ đánh ngất ngươi, khiêng ngươi ."
Dư Lộ bất đắc dĩ. Cô căn bản là đối thủ của Trần Chiêu, tuy cô giữ thái độ nhạt với cái gọi là nam nữ thụ thụ bất , nhưng nếu là của Tiêu Duệ thì cô nên giữ cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đối với cô như , cô cũng bất kỳ gút mắc nào với nam nhân khác. Không chỉ là tinh thần mà còn cả sự đυ.ng chạm nữa. Dù cho thanh danh của cô , cô cũng cho Tiêu Duệ một bản trong sạch nhất.
"Ngươi thể cho ngươi sẽ gì ?" Cô giật giật chân, thấy Trần Chiêu bước , vội đàng hoàng đuổi kịp.
Trần Chiêu đưa lưng về phía cô, tâm tình vẫn phức tạp.
Dường như khi thấy nàng, những biện pháp dằn vặt nàng nghĩ đấy đều dùng . Mặc kệ là nàng lý thật là già mồm át lẽ , khi gặp nàng, đều sẽ vì nàng mà thỏa hiệp với bản .
"Ngươi yên tâm, sẽ gϊếŧ ngươi." Hắn thấp giọng , bước chân cũng lớn, đây là đang cố ý đợi Dư Lộ.
Dư Lộ cũng cảm kích. Cô chỉ mong Tiêu Duệ sẽ nhanh chóng tìm cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-245.html.]
là Tiêu Duệ đang tìm cô, nhưng là tìm theo hướng Phúc Quất và Tào ma ma truy đuổi. Hắn bắt Tiêu Duệ là ai, đương nhiên càng nghĩ đến Trần Chiêu sẽ thẳng theo hướng Tây Bắc.
Liên tục tìm mấy giờ, dù những thị vệ cùng đều thể nhưng lúc kiệt sức, ngựa hết , đều còn tinh lực.
Tiêu Duệ lưng ngựa, bộ cẩm bào nhăn nheo hết cả. Dù công tử nhà giàu bình thường cũng sẽ mặc như , huống chi còn là Thất Hoàng tử, Thành Vương điện hạ của Đại Viêm nữa.
lòng nào để để ý đến những thứ , cả những thị vệ và ám vệ, thậm chí cả Thôi Tiến Trung vững cũng dám nhắc nhở . Tay nắm chặt lấy dây cương, hai mắt sớm biến thành màu đỏ sậm. Những khác dám thẳng, Thôi Tiến Trung mấy , cũng là bình sinh đầu cảm giác đau lòng đến vỡ .
Lão đó là kết quả của việc nuốt ngược nước mắt vì tức vội. Lão chỉ , chủ tử như , trong lòng lão thực sự khó chịu.
"Vương gia." Lão rốt cuộc thấp giọng kêu lên, "Nếu thì, ngài tìm một nơi để nghỉ ngơi , để nô tài kêu bọn họ tìm cho."
Cũng họ đến chỗ nào, trở kinh thành là thực tế, nhưng thể đến thôn lân cận để ở nhờ một đêm. Vương gia kim tôn ngọc quý, cứ kéo dài như , thể chịu nổi cho .
, quá muộn , cũng quá mệt nữa.
Tiêu Duệ mở miệng, giọng mệt mỏi nhưng lạnh lùng, "Giờ ngươi chia thành ba đội, một đội thôn lân cận ở nhờ, một đội nghỉ tại chỗ một lát, một đội tiếp tục tìm."
Đây là chia lượt . Thôi Tiến Trung vội vàng gật đầu chia.
Thôi Tiến Trung trở về, mời Tiêu Duệ cũng nghỉ ngơi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Duệ lắc đầu, đồng ý.
Hắn Dư Lộ nguy hiểm đến tính mạng , cũng dám nghĩ. Hắn chỉ nghĩ, nếu tìm nàng trễ về một chút, nàng chịu uất ức nhiều hơn chút. Nàng yếu ớt như , còn thương nữa, thể chịu ?
"Gia ." Hắn xua tay, kêu những còn đang chờ mau sớm tìm chỗ nghỉ ngơi, "Ngày mai, trời sáng qua đây , đừng chậm trễ. Mau , nhớ ăn nữa."
Tìm từ chạng vạng đến giờ, trống bụng của sớm kêu inh ỏi, nhưng ai câu oán hận nào, bởi vì Tiêu Duệ vẫn luôn cùng với họ. Không chỉ tự tìm , bản cũng ăn bất kì thứ gì.
Thôi Tiến Trung đưa , khi về thấy Tiêu Duệ kéo dây cương chuẩn tiếp, hai mắt chua xót, vội vươn tay lau nước mắt.
"Vương gia, coi như ngài chịu nghỉ ngơi ở nhà trong thôn nhưng cũng nên đây nghỉ ngơi lát chứ, để nô tài kêu chuẩn đồ ăn mang đến. Nếu , ngài đói mệt, nếu ngài mệt c.h.ế.t , Dư chủ tử đây!"
Nàng thì , nàng gì để ăn ?
Dư Lộ gì ăn chứ. Trong thời gian cô trốn chạy, Trần Chiêu còn thanh thản bắt mấy con cá. Lúc trở chỗ cũ, mấy con cá đang xiên cành cây để nướng.
Không dầu muối, nhưng mùi cũng thơm. Không ăn cơm chiều, một đường chạy trốn tiêu hao hết thể lực, Dư Lộ cảm thấy hẳn con cá cũng ngon ?
Mắt cô chằm chằm, Trần Chiêu nướng chín cá, đưa đến mặt cô.
"Có ?" Hắn hỏi, giọng cũng lắm.
Dư Lộ nhanh chóng thu tầm mắt , "Có điều kiện?"
Trần Chiêu còn , Dư Lộ chỉ trả giá lợi hại mà còn thông minh như , mà nàng đoán .
Ánh lửa chiếu sáng mặt của nàng. Trên khuôn mặt trắng nõn dính bụi từ lúc nào, tóc cũng chút tán loạn, thêm đôi mắt đỏ sưng lên vì , thoạt đáng thương chật vật.
Chỉ là, thấy đồng tình.
Không vì còn nhớ thù oán phía , cũng vì tâm lý trả thù từ kiếp , mà là... Trần Chiêu rõ đây là vì gì. Giống như là nam nhân khi thấy nữ nhân thích lộ bộ dáng tội nghiệp như thế thì xúc động tận sức ức hϊếp .
Tuy rằng, đây là cảm giác đầu trong cả hai đời, nhưng lúc , chỉ cảm thấy cảm giác vô cùng nực .
Coi như đời Dư Lộ ý hại nhưng ở đời , nàng đúng là hại thật.