Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-08-01 13:30:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật cũng trách nàng , nàng cũng thiện cảm với Minh Nguyệt và Dư Lộ, nhưng khi mấy cái cho mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn thì xem như hại Dư Lộ . Thất ca thể dễ dàng tha thứ một , nhưng thể tha thứ hai ? Hai đều một ở chung với nam nhân xa lạ đấy.

Danh tiếng , ai sỗ sàng . Lần nàng , nhưng ... nàng lặng lẽ liếc công chúa Ngu Văn, trong lòng thầm, công chúa Ngu Văn đố kị với Dư Lộ ? Phái tên lính phương Bắc bắt Dư Lộ, nơi đó đầu là binh lính lưu manh, ỷ mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn, thể sẽ ăn đậu hũ của Dư Lộ lắm.

Tiêu Văn yên, qua ở trong phòng. Làm đây, nàng đột nhiên cảm thấy Thất ca thật đáng thương.

"Tiêu Văn, thể im lặng chút " Công chúa Ngu Văn trả lời vấn đề , nhịn răn dạy với vẻ vui.

"À---" Tiêu Văn bất mãn , xuống.

Bên ngoài, nha của công chúa Ngu Văn rốt cuộc tới, dẫn công chúa Ngu Văn đến nơi , nhỏ giọng : "Trần tướng quân cho truyền tin bắt . Trần tướng quân dám mang trở về kinh thành, trực tiếp thẳng đến hướng Bắc, bây giờ đang giấu ở nơi an , hỏi xem công chúa gì phân phó."

Tảng đá lớn trong lòng công chúa Ngu Văn rốt cuộc rơi xuống.

"Truyền tin cho , kêu canh chừng cho kĩ , tùy thời giữ liên lạc với bên . Nếu phân phó thì lập tức sẽ đưa qua ngay." Nàng nhỏ giọng , kêu nha rời .

Khi trở về, sắc mặt công chúa Ngu Văn bình tĩnh. Nàng gật đầu với Tiêu Văn, gì cả.

Tiêu Văn chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện với mẫu phi lúc nãy. Thời gian dài như , thật nàng nghĩ đến mẫu phi định gì, thế nhưng nàng công chúa Ngu Văn nghĩ thế nào.

Nàng bèn hỏi công chúa Ngu Văn, "Mới nãy và mẫu phi đến việc Thất ca trách tỷ . Bà , dù Thất ca coi Dư Lộ là thế của tỷ, vẫn sẽ nổi giận. Trừ phi... trừ phi cái gì, mẫu phi . Biểu tỷ Ngu Văn, tỷ ?"

Công chúa Ngu Văn giật trong lòng.

Trừ phi cái gì, Tiêu Văn là tiểu cô nương nếm mùi tình, đương nhiên , nhưng nàng . Trừ phi, nàng lưu--theo-Tiêu-Duệ!

mà, nàng thích Tiêu Duệ, nàng còn hai đứa bé nữa...

Thế nhưng, lưu , nàng dùng danh nghĩa của Dư Lộ trở thành con gái của Trường Bình Hầu, đó chính là trắc phi của Thành Vương. Trắc phi, Lâm Thục thích, Thành Vương phủ chính là do nàng định đoạt.

Nàng cần Mông Cổ, cần hầu hạ đám nam nhân thô lỗ , cần chịu khí trời ác liệt, cần ăn thức ăn khó thể nuốt, ở trướng bồng liền ngán. Chỉ cần, chỉ cần Trần tướng quân thể mang Dư Lộ , nghĩ cách biến Dư Lộ thành nàng!

Công chúa Ngu Văn cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Tiêu Văn nàng, bỗng chạy tới đóng cửa , đó kéo công chúa Ngu Văn còn đang ngơ ngác phòng của Huệ Phi. Khi trong, nàng phẫn hận hất tay công chúa Ngu Văn .

"Có ngươi sớm nghĩ như thế !" Nàng dùng câu khẳng định.

Công chúa Ngu Văn chột , giọng lớn hơn, "Muội bậy bạ gì thế!""

Tiêu Văn tin nàng, đánh giá nàng từ xuống , "Ngươi và nàng giống. Ngươi lưu nàng , nàng Mông Cổ trở thành ngươi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tuyệt đối !" Công chúa Ngu Văn la lên: "Ta còn hai đứa bé nữa, ngạch nương, thể bỏ hai đứa nó ! Biểu , bậy nữa, nếu , nếu sẽ nổi giận!"

Nàng xong, xoay rời . Tiêu Văn càng do dự, nên lén cho Thất ca ?

Nàng , là, hỏi Cửu ca xem?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-244.html.]

Đêm khuya, Dư Lộ vẫn khỏi rừng cây.

Màn đêm đưa tay thấy năm ngón, bên ngay cả Tôn Vân Hạo cũng , chỉ cô, chỉ cô. Nghe tiếng ve tiếng dế trong đêm hè, tiếng xào xạc của lá cây, kèm theo tiếng bước chân của cô, tiếng sột soạt khi cô đây bụi cỏ .

Dư Lộ . Nước mắt như là cơn mưa đầu hè, tới nhanh mãnh liệt. Cô nấc, giống như tiếng thể cho cô cảm giác an .

Tiêu Duệ, Tiêu Duệ, Tiêu Duệ...

Khóc hồi lâu, cô nhẹ giọng gọi tên Tiêu Duệ.

Chàng ở , vẫn đến tìm , sợ, sợ. Đời , từng sợ như . Sợ dã thú, sợ bẫy rập, sợ Trần Chiêu đuổi theo, sợ khỏi rừng cây, cũng sợ ngoài, gặp thành phần giữa nơi hoang dã.

Thậm chí Dư Lộ còn nghĩ đến tình huống nhất.

Bị dã thú cắn chết. Tuổi cô còn trẻ, phơi thây nơi hoang dã.

Lọt bẫy rập. Không cứu cô, cô sẽ c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát.

Gặp thành phần . Vậy sẽ bán, kéo về tiểu tức phụ, cướp hết đồ trang sức thượng hạng, tiền da^ʍ hậu sát.

Dư Lộ nghĩ đến đấy, bỗng dừng bước , gân cổ gào lên. Số khổ, nó, thực sự là quá khổ mà, đυ.ng đến cái tên Trần Chiêu c.h.ế.t tiệt nữa chứ!

Ngươi là sống ?

Muốn báo thù thì cũng nhận cho rõ xem nào là kẻ thù chứ!

Trần Chiêu cách Dư Lộ xa. Người tập võ thường thị giác buổi tối hơn thường, cho nên đoạn đường đều chằm chằm Dư Lộ. Mắt thấy Dư Lộ dừng , còn tưởng rằng phát hiện, nghĩ rằng -- Dư Lộ dừng để .

Trần Chiêu bóng lưng của Dư Lộ, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đừng nữa, cẩn thận dã thú ngủ say đều ngươi gọi dậy cả giờ." Lúc , đến bên Dư Lộ.

Dư Lộ đầu. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, hai mắt còn dính nước mắt trợn tròn, "Ngươi, ngươi té xỉu ?"

Trần Chiêu nhún vai.

Chẳng lẽ võ nghệ của Trần Chiêu quá mức cao cường nên vô dụng với ?

Dư Lộ uất ức, nhịn nước mắt xuống, : "Ta hại ngươi thật, cũng từng ý hại ngươi, hai cũng ai nợ ai. Ta van ngươi, ngươi thả , ?"

, giơ tay trái lên lau nước mắt.

Trần Chiêu chợt mu bàn tay của cô, đó cũng duỗi tay trái của . Trên mu bàn tay là vết sẹo giống của Dư Lộ.

Chỉ là, vết sẹo của Dư Lộ mờ, cũng lắm. của xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó coi.

 

Loading...