Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-08-01 13:30:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ngựa một đường xóc nảy. Trong xe, Dư Lộ vốn đang hất ngã xuống đất, lăn hai vòng ôm chặt lấy nhuyễn tháp trong xe ngựa.

kinh sợ, còn thời gian để ý đến phần lưng vốn đang đau nữa, chỗ cô đau nhất giờ biến thành tay. Túm chặt lấy cái nhuyễn tháp, móng tay găm chặt . Móng tay cô để để chưng diện, giờ mấy cái gãy, mấy cái lật, tay đứt ruột xót, đúng là tê tâm liệt phế*.

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.

dám thả lỏng.

Cô vẫn luôn ở trong xe ngựa, tình huống bên ngoài là thế nào, chỉ nghĩ rằng ngựa hoảng sợ, nên cô ôm chặt lấy nhuyễn tháp lớn tiếng kêu cứu.

"Phúc Quất! Tào ma ma!"

"Cứu mạng! Phúc Quất, ở chỗ !"

"Tào ma ma, Tào ma ma --"

Bởi vì đau, bởi vì sợ, trong giọng cô mang theo cả tia nức nở.

Người áo đen đánh xe là Trần Chiêu. Tay trái cầm dây cương, tay vung roi ngựa lên thật cao đánh lên lưng ngựa. Bởi vì thấy tiếng gọi kinh hoảng của Dư Lộ, ý nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cho miếng vải đen che mặt ngừng rung rung.

họ, tuy Trần Chiêu mang tới đều là tử sĩ nhưng họ cũng ham chiến. Thấy Trần Chiêu cướp , bên lập tức yểm hộ cho để lui .

"Chủ tử!" Phúc Quất kêu lên, kéo con ngựa một bên nhảy lên, thúc ngựa đuổi theo hướng xe ngựa Dư Lộ biến mất.

Tào ma ma thì bắt một áo đen , cầm trường kiếm đè lên cổ , "Nói mau, nào phái các ngươi tới? Người đánh xe lúc nãy là ai, giờ nơi nào?"

Người áo đen thèm Tào ma ma. Răng dùng sức, đầu lập tức lệch qua một bên, thì cắn thuốc độc trong miệng, lập tức tự vẫn.

Sắc mặt Tào ma ma đại biến, buông tay mặc ngã xuống, cũng dám trì hoãn nữa, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.

Đến khi tiếng đánh rốt cuộc ngừng , Vu phu nhân vẫn luôn trốn trong xe ngựa mới nha đỡ . Thấy c.h.ế.t đầy đất, đầu bà ong lên, ngã xuống tiểu nha .

"Mau, mau báo cho Thành Vương!" Phát sinh chuyện lớn như , dù bà sợ hãi thì cũng dám té xỉu.

Đang yên đang lành, xảy chuyện như chứ? Mỗi ngày, tới kinh thành đến Pháp Hoa Tự dâng hương thiếu, con đường thể công nhận là an , hôm nay đυ.ng đến đám ác tặc như chứ.

Bên Vu gia đúng là chỉ những gia đinh bình thường, nhưng bên Thành Vương phủ thì đến bốn hộ vệ thường theo Thành Vương. Bà còn lén Thành Vương chuyện bé xé to, cần đặt những mặt Dư Lộ, nhưng bây giờ...

vết m.á.u đất, những xác c.h.ế.t đất, cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên trong lòng.

"Mau, mau xem bốn thị vệ của Thành Vương phủ thế nào?" Bà phân phó một trong những nha đang đỡ bà.

Nha thả tay, mặt trắng qua xem, khi trở về lưu loát nữa, "Chết, c.h.ế.t ba , còn, còn một trọng thương."

Vu phu nhân xong, thở phào một . Tử thương thảm trọng như , rõ ràng cho thấy là hướng về Dư Lộ chủ đích. Coi như Thành Vương tức giận thì cũng sẽ trút lên bà, lên Vu gia.

: "Chúng chỉ cần chờ tin là ..."

Xe ngựa chạy như điên. Đến lúc Dư Lộ buồn nôn nhịn đến mức sắp phun , xe ngựa bỗng vấp mạnh dừng .

Dư Lộ cũng túm nhuyễn tháp nữa, trựa tiếp lăn ngoài xe ngựa, lăn hai liên tiếp đập mặt xuống đất.

Đầu cô mòng mòng, bỗng thấy tiếng la của Phúc Quất, "Dư chủ tử!"

Dư Lộ vội ngẩng đầu qua.

Rất xa, Phúc Quất đang cưỡi ngựa chạy đến. Dư Lộ bỗng cảm thấy nguy hiểm, cô đang định đầu thì thấy một bóng nhanh chóng lao từ phía cô.

Phúc Quất cũng nhảy xuống ngựa, cầm trường kiếm tiến lên đón. Một cao lớn thủ mạnh mẽ, một khác tuy nhỏ nhắn nhưng thắng ở linh hoạt, hai cứ tranh đấu như , phân cao thấp.

Bản Dư Lộ võ công gì hết, dù cô khăn tay và ngân châm nhưng thể tiếp xúc gần với áo đen bịt mặt , cũng dùng .

dám nhiều về phía bên , lưu thì sẽ liên lụy tới Phúc Quất, nhưng con ngựa của xe cô đứt dây cương, cô đành lặng lẽ bò sang một bên, đợi lúc áo đen chú ý để trốn xa chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-239.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

động đậy, Trần Chiêu lập tức phát hiện. Hắn vốn hạ sát thủ với Phúc Quất, nhưng lo lắng đuổi tới thì sẽ mang Dư Lộ , cơn sốt ruột, từng chiêu từng chiêu của đều mang sát khí.

Rất nhanh, Phúc Quất dần dần rơi xuống hạ phong.

Dư Lộ lên rón rén rời , đầu , nhưng cái khiến cô rách cả mí mắt. Người áo đen đến gần Phúc Quất, đang giơ cây đao lớn trong tay lên c.h.ặ.t đ.ầ.u Phúc Quất.

Nếu bổ xuống thật, Phúc Quất sẽ lập tức đầu một nẻo một nơi!

Dư Lộ lập tức hét lên thê lương: "Đừng -- đừng, mau dừng tay!"

Không áo đen lời cô thật dừng một chút thật.

Phúc Quất lập tức nắm lấy thời cơ lui về một , dùng sức đ.â.m trường kiếm hướng về phía áo đen. Mũi kiếm đ.â.m l*иg n.g.ự.c áo đen, Dư Lộ thở một , rốt cuộc bình tĩnh .

mà -- áo đen giống như , nhảy bật lên c.h.é.m đứt cánh tay trái của Phúc Quất.

Dư Lộ choáng váng.

Phúc Quất hét thảm một tiếng, ngã xuống.

Người áo đen tiến lên một bước, dường như bổ thêm một đao. Cũng Dư Lộ lấy sức từ nơi nào, như là đột nhiên bạo phát, hét đừng lảo đảo chạy tới, quỳ xuống mặt áo đen.

"Đừng, đừng gϊếŧ nàng !" Cô lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.

Phúc Quất vì cứu cô nên mới đuổi tới, tuy đây là mệnh lệnh của Tiêu Duệ nhưng Dư Lộ vẫn thể trơ mắt nàng c.h.ế.t .

"Người ngươi bắt là đúng ? Ta với ngươi, ngươi thả nàng , đừng gϊếŧ nàng , van ngươi!"

Phúc Quất đau đến nước mắt giàn giụa, nhưng khi Dư Lộ quỳ xuống van xin nàng, nàng cũng chống tay dậy.

Dư Lộ chỉ chăm chăm hai mắt của áo đen, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu. áo đen chỉ cô với cặp mắt lạnh băng, lâu đó, lâu đến lúc cô bắt đầu lo lắng Phúc Quất sẽ c.h.ế.t vì chảy m.á.u quá nhiều, rốt cuộc chớp mắt.

Sau đó huýt , trong bụi rậm một con ngựa chạy . Hắn con ngựa , đưa tay với Dư Lộ.

Dư Lộ căn bản biện pháp phản kháng. Cô đầu Phúc Quất, nháy mắt với nàng đưa tay cho áo đen .

Người áo đen kéo cô dậy, nhưng kéo một nửa thì hất mạnh . Dư Lộ thương , khí lực gì hết, lập tức hất đập đầu xuống đất.

Vương bát đản! Dư Lộ chửi thầm trong lòng.

"Đứng lên!" Người áo đen lạnh giọng lệnh.

Dư Lộ dám dây dưa, nọ thể tay gϊếŧ thật, dù trông nọ ý gϊếŧ cô nhưng ngại cho cô chịu khổ.

Cô chống tay dậy.

Lúc Trần Chiêu hất cô nữa, thấy tiếng vó ngựa, đang chạy tới. Lúc đang thương, chỉ sợ nhất định thắng đang đến, chỉ thể nhanh lên.

Hắn bóp tay Dư Lộ, dùng lực kéo Dư Lộ dậy, dùng hai tay trực tiếp nâng Dư Lộ ngang lưng ngựa.

Hắn cũng để ý xem Dư Lộ thoải mái , lập tức đánh ngựa chạy nhanh .

Sáng sớm là cô ngang đùi Tiêu Duệ, nhưng giờ ngang lưng ngựa. Tuy đều là tứ chi hướng xuống , cái bụng đệm nhưng cảm giác là một trời một đất.

Ngựa chạy nhanh, xóc nảy xóc nảy, Dư Lộ cảm thấy nó xóc đến nỗi xóc cả đống thức ăn tối hôm qua của cô. cô còn quan tâm đến an của bản , tay bắt gì cả, chỉ thể cố hết sức dùng tay và chân để thể định hơn ít.

Khó chịu, sợ, tủi , tuy Dư Lộ cắn chặt răng nhưng nước mắt vẫn nhịn rơi xuống.

Lúc cô chỉ mong tên áo đen c.h.ế.t tiệt mau dừng , cô sẽ tìm kĩ cơ hội cho hai châm, cũng hi vọng lúc đó Tiêu Duệ tìm cô.

Tiêu Duệ...

Tại mới rời khỏi gặp chuyện như chứ. Dư Lộ phát hiện cô nhớ Tiêu Duệ.

Loading...