Dư Lộ vội vàng ghi nhớ tiếp. Cũng may Vu gia chỉ năm con trai, nếu thêm cả mấy thứ xuất nữa thì thật khó nhớ.
Vu phu nhân hỏi Dư Lộ, "Con thì , con thích ăn gì? Thường ngày thích gì?"
Dư Lộ suy nghĩ một lát, : "Con đặc biệt thích ăn món gì, bởi vì món gì con cũng thích ăn." Đây chính là ảnh hưởng từ kiếp , vì bệnh nên nhiều thứ cô thể ăn, "Còn thích gì và am hiểu cái gì..." Dư Lộ khuôn mặt và dáng bảo dưỡng của Vu phu nhân, : "Cầm kỳ thư họa cái gì con cũng , nhưng nữ công của con tương đối khá, để con mấy món đồ cho ngài."
Vu phu nhân nghẹn lời, cũng . Đây là nào thế? Không cầm kỳ thư họa mà cũng thể hùng hồn như .
Hơn nữa, cái gì cũng , cái gì cũng thích ăn, rốt cuộc là Thành Vương thích nàng ở điểm nào? Vu phu nhân thật .
Sắc ? Nữ nhân xinh nhiều mà!
Vu phu nhân oán thầm hai câu trong lòng, nhưng càng coi trọng Dư Lộ hơn. Người gì hết như mà sủng ái, còn sủng ái nữa, thể xem thường .
Vu phu nhân nghĩ , đầu Tiêu Duệ một cái. , bà phát hiện Tiêu Duệ xoay đầu Dư Lộ, điều, lạ là lỗ tai đỏ hết cả lên.
Vu phu nhân vội vàng cúi đầu, đó Dư Lộ đang híp mắt, càng hiểu . Vị còn gì , Thành Vương đỏ hết cả tai là !
Tiêu Duệ thể thấy ngại . Nữ nhân , dám lời đó mặt . Hai miếng vải đó thể đưa cho Vu phu nhân , đưa cho năm con dâu của Vu phu nhân thì còn chấp nhận .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ như , Tiêu Duệ sặc, nhất thời ngừng ho khan.
Vu phu nhân hoảng sợ, Dư Lộ kinh ngạc Tiêu Duệ một cái, vội vàng lấy chén canh đậu hũ cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-238.html.]
Dùng cơm xong, mấy ngủ trưa ở Pháp Hoa Tự. Cho đến khi mặt trời sắp ngả về Tây, Tiêu Duệ mới chuẩn về.
"Ở phủ Trường Bình Hầu nên ăn uống nhiều , cái gì thì cứ với Phúc Quất, phủ Trường Bình Hầu cần chuẩn cho ngươi, gia chuẩn cho." Tiêu Duệ dặn dò: "Mọi việc đều gia, đừng bản chịu uất ức, cần sợ nào hết, bọn họ dám đắc tội ngươi ."
Dư Lộ luyến tiếc Tiêu Duệ. Từ lúc hai thẳng thắn, nếu ngày nào gặp Tiêu Duệ cô đều thấy hoảng hốt. Giờ đây đến một nơi xa lạ, còn lâu như , thật trong lòng cô là .
Cô Tiêu Duệ, hai mắt rưng rưng gật đầu.
Tiêu Duệ xoa đầu cô, giọng cũng nhẹ hơn chút, "Nhớ gia thì thư cho gia, bảo Phúc Quất truyền thư cho ngươi. Không ... thì vẽ !"
Tiêu Duệ vẫn nghĩ rằng một ngày sẽ thích một mù chữ.
Dư Lộ lập tức chọc , nhưng nước mắt cũng rơi xuống theo nụ , "Được , nhớ, sẽ chăm sóc bản thật , cũng sẽ thư cho , đừng lo lắng."
Tiêu Duệ Dư Lộ, nghĩ xa hơn hai mươi ngày, đúng là xúc động đưa cô , cứ giữ cô ở bên mới . Cái gì mà phận , cái gì mà phận thích hợp, cùng lắm thì cái Vương gia là ! Chỉ là một nam tử bình thường, cưới hỏi Dư Lộ đàng hoàng, một đời một thế một đôi !
Dư Lộ thấy hai mắt Tiêu Duệ đỏ lên, bất chấp thể còn đau , lập tức xuống giường nhào lòng Tiêu Duệ.
Đầu tiên Tiêu Duệ sợ đến biến sắc, đến khi ôm Dư Lộ thì thở dài một , siết vòng tay thật chặt, như là hận thể hòa cô .
cuối cùng thì vẫn , nếu buổi tối sẽ an . Tiêu Duệ , hai khắc, bên Dư Lộ cũng xuất phát.
Bởi vì cô thương ở đằng , thoải mái xe ngựa thì , nên cô chung một xe ngựa với Vu phu nhân, ngay cả Phúc Quất và Thạch Lưu cũng chung xe với cô, vì cô thấy ngại khi để khác hình tượng lúc của .
nghĩ rằng, chính vì sự ngại giúp kẻ địch thời gian chặn đường, kéo dài thời gian Phúc Quất và Tào ma ma chạy đến, đá rơi xa phu, điều khiển chiếc xe cô đang chạy hết tốc lực sang hướng khác.