Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-08-01 13:29:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Văn nháy nháy mắt, chằm chằm mấy mặt với vẻ hứng thú.

Lâm Thục thì hất cằm, khinh thường Dư Lộ, đồng thời cũng càng khinh thường Tiêu Duệ hơn.

Công chúa Ngu Văn lấy tinh thần, cảm thấy chút hổ. Lúc nãy nàng chỉ lấy lí do là nương nương phân phó nàng gặp Dư Lộ thôi, chứ cũng gặp Dư Lộ thật. Gặp một nữ nhân giống y như , cái gì chứ?

"Miễn lễ." Thấy Tiêu Văn và Lâm Thục đều lên tiếng, nàng đành .

Dư Lộ dậy, thoải mái ngẩng đầu quan sát công chúa Ngu Văn. Trông nàng tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chắc nàng lớn hơn so với tuổi thực tế. Làn da thô ráp, nhưng khí chất của cả cũng khá . Nàng thẳng ở ghế, tự dưng khiến sinh kính ý trong lòng, hổ là con gái của Hoàng gia.

Tướng mạo giống thật, chẳng qua niên kỷ giống thôi.

Cô là gọi tới, phận là thấp nhất, loại thời điểm đương nhiên là thể gì thì đừng . Thu tầm mắt , cô cúi đầu, bước sang hai bước, vững.

Nét mặt chút kinh ngạc nào, giống như sớm .

Tiêu Văn biểu tỷ, tẩu tử, cuối cùng mới Dư Lộ, "Dư di nương, ngươi phản ứng như thế ? Ngươi thấy kinh ngạc , ngươi thấy bất ngờ ?"

Dư Lộ bỗng thấy may vì phận thấp.

Cô cúi đầu : "Nô tỳ dám."

Tiêu Văn nghẹn một cái, thấy biểu tình, giọng chút gợn sóng, đây đúng là ý nghĩa.

Lâm Thục hừ lạnh, : "Không dám, là do tự ti mặc cảm ? Cũng đúng thôi, mộng rốt cuộc phá vỡ, bản chẳng qua chỉ là một cái thế , chút sủng ái cũng nhờ biểu tỷ Ngu Văn mà thôi."

"Lâm Thục!" Tiêu Văn phắt dậy, chỉ Lâm Thục mắng: "Ngươi câm miệng cho ."

Lâm Thục sửng sốt, cũng căm tức dậy.

Tiêu Văn xông , giận dữ : "Mệt ngươi là Đại cô nương con Chính thê của Định Quốc Công phủ, ngươi chỉ giáo dưỡng như ? Cái gì nên , cái gì nên , cái gì đáng , chẳng lẽ ngươi dạy ngươi ?"

Tiêu Văn cảm thấy thiết với công chúa Ngu Văn, tên các nàng cũng giống nên nàng thể đùa về chuyện giữa công chúa Ngu Văn và Tiêu Duệ, nhưng Lâm Thục thì .

Lâm Thục lớn như , đây vẫn là đầu tiên chỉ mũi giáo dưỡng, cho dù là em gái ruột của trượng phu , là Ngũ Công chúa của Thánh Thượng nhưng lửa giận trong lòng nàng vẫn ngừng bốc lên, kiểu gì cũng đè xuống .

"Tiêu Văn! Ngươi đừng voi đòi tiên!" Nàng cũng lạnh giọng mắng trở về, "Hôm nay ngươi mang biểu tỷ Ngu Văn đến là vì ý gì chẳng lẽ ngươi ? Ngay cả mẫu phi, bà cũng kêu biểu tỷ Ngu Văn đến gặp mặt cái thứ , là cũng coi biểu tỷ Ngu Văn là gì ? Làm , chẳng lẽ cho các ngươi châu quan phóng hỏa mà cho một lời ? Chẳng lẽ lời đúng sự thật?"

Tiêu Văn tức đến sắc mặt đại biến, vội vàng sang công chúa Ngu Văn với vẻ lo lắng.

Công chúa Ngu Văn cũng để bụng lắm, lúc nãy là nàng tự gặp Dư Lộ chứ do nương nương phân phó. trong lòng nàng đúng là chút tức giận, tức Tiêu Duệ chuyện hồ đồ như , cũng tức tiểu nữ nhân mặt khuôn mặt giống nàng như đúc.

Nàng liền lạnh lùng hỏi: "Ngươi tên gì?"

Dư Lộ vốn tưởng rằng khi cô tới thì cô sẽ trở thành tiêu điểm, sẽ sỉ nhục gần chết, khi còn công chúa Ngu Văn hống hách thu thập, cho nên cô mang theo Phúc Quất và khăn tay Kiều ma ma đặc chế. nghĩ rằng, khi cô đến, chuyện gì cũng xảy mà Tiêu Văn và Lâm Thục cãi .

Thấy công chúa Ngu Văn hỏi, cô thành thật trả lời: "Nô tỳ họ Dư, tên chỉ một chữ Lộ."

"Họ Ngu*?" Sắc mặt công chúa Ngu Văn khó coi hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

*Trong tiếng Trung, Ngu và Dư đồng âm nhưng khác nghĩa, khác cách . Ngu là 虞, còn Dư là 余; cả hai đều phát âm là [yú].

Dư Lộ : "Dư trong Niên niên hữu dư."

Lâm Thục cũng sự vui trong lời công chúa Ngu Văn. Nàng xuống ghế, hừ lạnh: "Đều là Ngu cả."

Công chúa Ngu Văn còn gì, nàng chen miệng vô . Dư Lộ vốn đang khó chịu trong lòng, lúc liền khách khí châm chọc nàng: "Chẳng lẽ Vương phi họ Lâm, những khác liền mang họ Lâm?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-230.html.]

Tiêu Văn bật , vỗ tay khăn: "Nói lắm!"

Lâm Thục tức đỏ mặt, nhưng nghĩ lời gì đáp trả ngay . Nàng phắt dậy, lúc định xông lên thì nhớ đến chuyện ở cửa cung Huệ Phi . Nàng bèn dừng chân , giương giọng gọi Minh Phương ở ngoài, "Minh Phương, ngươi đây!"

Hạ nhân ở Chính viện, đương nhiên lời Lâm Thục , Minh Phương lập tức chạy .

Không đợi nàng xin chỉ thị, Lâm Thục chỉ Dư Lộ : "Vả miệng ả cho !"

Minh Phương đầu , do dự dám tiến lên. Đương nhiên nàng thích Dư Lộ, khổ nỗi Thành Vương thích, nâng vị cao đến nỗi mang lên trời xanh hái . Nếu nàng dám đánh thật, chỉ sợ lúc Thành Vương sẽ lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Lâm Thục tức giận: "Hai vị công chúa đều ở đây, họ sẽ chứng cho ngươi. Dư di nương dám phạm thượng, dám đối nghịch với . Ngươi lời đánh ả, đó là ả chịu, Vương gia sẽ mà trách tội ngươi."

Cái cũng khó mà . Minh Phương do do dự dự tiến lên, trực tiếp tay.

Tiêu Văn hừ một tiếng, ngăn cản. Tuy giữa Dư Lộ và Lâm Thục nàng ghét hơn nhưng khi ngăn , Thất ca thì tất nhiên sẽ nghiêm phạt Lâm Thục. Công chúa Ngu Văn nhíu mày, suy nghĩ một lát, cũng lên tiếng ngăn cản.

Lâm Thục càng nắm chắc trong lòng hơn, thúc giục: "Lo lắng cái gì, còn mau lên!"

Minh Phương tiến lên, "Đắc tội" và giương tay, Dư Lộ bắt cổ tay nàng , lắc đầu với nàng, "Ta khuyên ngươi nhất là nên . Con thù dai lắm đấy."

Minh Phương lập tức nghĩ đến Hương Lê ở Tầm Phương viện. Không nàng phạm gì mà lặn mất tăm một tiếng động. Đến nay vẫn ai , nàng rốt cuộc là đuổi phủ, bán cho bà đầm trực tiếp gϊếŧ nữa.

Tay nàng run, khi Dư Lộ thả , tay nàng lập tức rũ xuống.

Tiêu Văn thấy thế nhíu mày, nữ nhân thật là lợi hại.

Công chúa Ngu Văn càng vui, Dư di nương đúng là quá mức. Một cái thϊếp thì nên bộ dáng của một cái thϊếp, đầu tiên là dám giằng co với Vương phi là Lâm Thục, thì dám đe dọa nha của Lâm Thục ngay mặt nàng và Tiêu Văn. Không thể , Dư di nương đúng là ỷ việc tướng mạo giống , trời cao đất rộng.

Lúc Lâm Thục qua, nàng gật nhẹ đầu.

Sủng thϊếp diệt thê, đây cũng lời lành gì. Duệ Nhi sắc mê hoặc tâm hồn, lời đồn như truyền , nếu Thừa Nguyên Đế thì chắc chắn sẽ vui. Không chỉ thích Dư di nương , chỉ sợ cũng sẽ thích cả Duệ Nhi nữa.

Nàng trải qua nỗi khổ hậu thuẫn thích, nàng hi vọng Tiêu Duệ sẽ giống nàng.

Lâm Thục thấy ủng hộ, lập tức thêm sức mạnh. Nàng tiến lên mặt Dư Lộ, phân phó Minh Phương bắt Dư Lộ , giơ tay đánh tới.

Trong phòng còn Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn, Dư Lộ dám cho Lâm Thục cái khăn tay hoặc cái ngân châm, bèn vội vàng lui về một bước, đồng thời cao giọng kêu Phúc Quất ở ngoài. Có Phúc Quất ở, ai cũng đυ.ng . Nếu Lâm Thục còn tay, cô cũng sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi.

Tính của Tiêu Văn cô , cô cũng ngại thái độ của Ngu Văn.

Phúc Quất còn cửa, Minh Nguyệt lôi Tiêu Dật .

"Cơn tức của Thành Vương phi đúng là lớn thật!" Nàng , kéo Tiêu Dật đến bên Dư lộ, tiện tay kéo Dư Lộ phía .

Lâm Thục trợn tròn mắt nàng, "Sao, ngươi tới đây?"

Minh Nguyệt lạnh lùng nàng, : "Sao, tới ?"

Lâm Thục nhíu mày, "Ai cho ngươi lá gan tự xưng ở đây?"

"Ta cứ tự xưng , ngươi chứ?" Minh Nguyệt nhướng mày, "Trời thì nóng, Thành Vương phi vẫn đốt lửa nhỏ thôi, miễn cho sơ sẩy một cái, đốt luôn bản giờ."

Mấy ngày gặp, Lâm Thục nhận Minh Nguyệt mặt nữa.

Đây là Minh Nguyệt luôn trung thành và tận tâm vì chủ ? Đây là Minh Nguyệt luôn cung kính, dù chịu trọng dụng nhưng vượt qua giới hạn ? Sao chỉ thϊếp mấy ngày thôi mà biến thành bộ dáng , cái bộ dáng đáng ghét y như ả ở Tầm Phương viện ?

Minh Nguyệt Lâm Thục vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng khoái ý, cũng bi ai. , Lâm Thục nghĩ tới nàng sẽ ngày là bởi vì cho tới giờ Lâm Thục luôn coi nàng như con . Dù nàng là nô tỳ là tỷ tỷ, trong mắt Lâm Thục, nàng luôn con .

Loading...