Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:05:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ hai, Quan Hy Nguyệt cùng Xuân Liễu và Dương Đại Nha dậy sớm hơn, hái hai giỏ lớn ớt, bỏ cuống, cắt đôi, moi hạt để riêng, đó rửa sạch ớt. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến, chốc lát nữa chở họ huyện.
Tuy Quan Hy Nguyệt cùng hàng hóa của nàng xe ngựa đón , nhưng lão Tôn vẫn chút tiếc nuối, thời gian nếu thiếu đại chủ nợ Quan Hy Nguyệt thì thu nhập sẽ giảm nhiều. Xe bò của tuy , nhưng vẫn nhanh bằng xe ngựa.
May mắn , Quan Hy Nguyệt dặn dò lão: “Tôn thúc, giữa trưa đừng quên đến đón chúng nhé.” Lão Tôn ha hả, liên tục đáp lời.
Các thôn dân ai nấy đều chua chát, một lão Tôn, một Dương Đại Nha, hai hề huyết thống với Quan Hy Nguyệt, thật đúng là nhờ vả mối lợi lớn.
Lão Tôn cũng phản bác, đây vốn dĩ là sự thật. Cách đây lâu, thôn dân tin Quan Hy Nguyệt mở tiệm ở huyện, tụ tập để “chua chát” một . Nói là “chua chát”, thực chất thì đa phần là ngưỡng mộ.
Trong huyện bao nhiêu tiệm sang nhượng, ai tiền thì cứ việc mở thôi. Trong thôn chẳng mấy ai thể mở nổi. Cũng từng mở tiệm, nhưng cũng chắc kiếm tiền, ai nấy đều hiểu rõ. Ở đồng áng mà kiếm ăn, ít nhất cũng cơm mà ăn, cảm giác an .
Dần dần, tin đồn lan , Quan Hy Nguyệt mua hai mươi mẫu đất!
Đây là một tin tức động trời, tất cả thôn dân đều đang bàn tán.
Nếu họ điện thoại, chuyện khác gì Quan Hy Nguyệt lên hot search, tất thảy đều xôn xao bàn tán.
Có trực tiếp hỏi lão Quan đầu, chỉ thấy lão già híp mắt, chút dè dặt gật đầu, pha chút phiền muộn: “Con bé mua đất, là cùng nó. Ta cũng giật một phen, , cần mua nhiều đến cùng một lúc, con gái như ngươi mua nhiều đất thế gì, cũng trồng xuể . Nó chính là con gì đó, nghé con, nghé con sợ cọp ?”
Mọi đều rõ vẻ đắc ý ẩn hiện mặt lão Quan đầu, kìm mà châm chọc lão: “Lão Quan, tôn nữ của ông mua nhiều đất thế, cũng chẳng phần cho Quan gia các ông .”
Vương thị dường như chạm đúng chỗ đau, bà nhẫn nhịn hết đến khác, cái nha đầu ranh con , tay hào phóng đến . Lão già đó cũng thế, còn giúp nó giấu kín bưng, chẳng lúc mua đất chịu bảo nó chia bớt vài mẫu cho Quan gia , cả một gia đình lớn thế cơ mà.
lão Quan đầu dùng ánh mắt ngăn bà , ngữ khí bình thản tiếp tục tán gẫu: “Lão già , bận tâm gì đến chuyện đó, các ngươi thấy tôn nữ ngày thường hiếu kính ngon rượu quý ? Hôm nay sẽ mời các ngươi uống chút Mao Tiêm, đừng keo kiệt nhé, Bích Loa Xuân và Tây Hồ Long Tỉnh , chỉ một lọ nhỏ như thôi một lượng bạc. Ta thật sự cũng nỡ uống .”
Lão Hoàng nhà bên lập tức chứng: “ , thường xuyên thấy nha đầu Hy Nguyệt xách thịt, xách ngon rượu quý đến hiếu kính lão Quan đấy.”
Vương thị vội vã với lão Quan đầu chuyện mấy mẫu đất , nhưng bất lực vì hôm nay vây quanh đây tán gẫu, nhất thời cũng ý định rời .
Mặt Quan lão tứ sưng vù, tự nhiên đến học đường, và Trần thị cả hai đều trong buồng trong, tiếng huyên náo lúc to lúc nhỏ bên ngoài, trong lòng trào dâng một nỗi phẫn hận rõ từ .
Nữ nhi , chính là đến khắc , lúc t.h.ả.m hại như , nàng ung dung tự tại đến thế. Nàng nhiều tiền đến , chỉ cần rỉ một chút từ kẽ ngón tay cũng đủ cho , vị tứ thúc , lấy lòng danh sư . Thế mà nàng ngày thường đối với , hề nể nang gì.
Hai vợ chồng ngươi một lời một tiếng, thế mà kỳ lạ nảy sinh cảm giác cùng chung kẻ thù, bởi vì sự phong quang của Quan Hy Nguyệt khiến cả hai bọn họ đều khó chịu. Nếu Quan Hy Nguyệt , e là sẽ bất lực mà kêu lên một tiếng “quái nhân” mất thôi.
Chờ khi tản , đến lúc cơm trưa. Vương thị vội vàng gặng hỏi: “Lão già nhà ông, theo Hy Nguyệt đến chỗ Dương lý chính mua đất , ông bảo nó chia cho mấy mẫu đất ? Cả nhà lớn thế , mới mấy mẫu đất? Một nó mua hai mươi mẫu đất đấy, ông trời ơi, hai mươi mẫu, cũng cho chúng mấy mẫu.”
Nếu là đây, lão Quan đầu thật sự bà xúi giục, nhưng bây giờ vững như núi, thong dong tự tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-70.html.]
Vương thị càng thêm tức giận: “Thật ông nha đầu đó rót thứ mê hồn thang gì mà để nó càn đến .”
Quan lão đại và Triệu thị cũng kinh ngạc, kìm mà ảo tưởng, nếu hai mươi mẫu đất đều là của Quan gia, thì mấy. Là trưởng tử, trưởng tôn, đại phòng bọn họ nên chia bao nhiêu mới hợp lý?
Bọn họ cùng với Vương thị, cũng đồng loạt chỉ trích lão Quan đầu.
Lão Quan đầu vẫn hề hoảng hốt: “Các ngươi đều im lặng cho , nếu các ngươi phục, cứ việc tìm nó. Hoặc là cáo quan, hoặc là đ.á.n.h với nha đầu Xuân Liễu bên cạnh nó, bảo nó nhả mấy mẫu đất cho các ngươi.”
Mấy nên lời, mấy con đường , thật sự là đường nào .
Lão Quan đầu tiếp tục : “Nói thật với các ngươi, các ngươi cứ chiều chuộng cho nó vui lòng, nó tình ruột thịt, vẫn sẽ giúp đỡ đôi chút. Nếu các ngươi chọc nó vui, đừng là đất đai, ngay cả vải vóc, dầu mỡ, tiền học phí của các ngươi cũng còn. Hơn nữa nhà các ngươi đều con cái đang nhờ nó mà tiền công, đừng là nhắc nhở các ngươi, các ngươi cứ việc gây chuyện , đến cuối cùng thì tay trắng, đừng đến mặt mà than vãn.”
Mọi ngớ , cuộc sống hiện tại, so với đây thì thoải mái hơn nhiều. Ăn uống cũng , con cái học, hoặc , ngay cả vải vóc, nha đầu Hy Nguyệt cũng gửi đến nhiều, mặc cho Trương thị phân phát thế nào. Trương thị bụng, tự nhiên ai cũng phần.
Hậu quả khi đắc tội với nàng, cũng đều thấy rõ, ví dụ như Trần thị năng lọt tai, liền thấy Quan Hy Nguyệt tặng nàng thứ gì nữa. Mấy món mứt hoa quả đây nàng tặng đều cực kỳ ngon, Triệu thị giá cả, chỉ một chút thôi tốn một tiền bạc .
chẳng lẽ gì ? Nghĩ đến nha đầu một hai mươi mẫu đất, trong lòng thật sự khó chịu.
Khó chịu, nhưng chẳng cách nào, điều càng khiến uất ức hơn.
Lão Quan đầu liếc sắc mặt của từng , mới dè dặt : “Các ngươi đều là kẻ vô dụng, như , Hy Nguyệt là một lão nông lão luyện, cho nên thuê cố vấn nông nghiệp cho nó. Nó trồng trọt, sẽ kiểm tra, chỉ dẫn cho nó một chút. Tiền công bao nhiêu , cứ thế , ít hơn tiền T.ử Đạt việc ở tửu lầu một năm .”
“Cái gì?” Vương thị là đầu tiên kinh ngạc kêu lên.
Quan T.ử Đạt mỗi tháng một lượng bạc, một năm mười hai lượng bạc. Lão Quan đầu chỉ dẫn một chút như thôi mà cũng mười hai lượng bạc?
Lòng Vương thị thấy dễ chịu hơn một chút, nha đầu , thật là, cái gì mà cố vấn nông nghiệp đáng giá nhiều tiền như , chẳng là thương ông nội nàng . Ai da, cuối cùng vẫn là xa cách với , thương chút nào cho bà nội chứ?
Quan lão đại lầm bầm một câu: “Sao chỉ mời Phụ ? Nếu mời thì mời chứ, hiểu về việc đồng áng…”
Lời còn dứt, Vương thị quát mắng một trận. Quan lão tứ còn gì đó nhưng đành im miệng. Hắn giờ đây cảm nhận rõ ràng vị thế của trong nhà đang giảm sút nghiêm trọng, ngay cả khi mặt cào nát, trong nhà thấy cũng chỉ giật một cái, hề giúp hả giận, ngay cả một lời an ủi cũng .
Nếu là đây, Vương thị chẳng ầm ĩ đến long trời lở đất ?
Chẳng lẽ bọn họ đều cho rằng cây trâm vàng quan trọng hơn mặt nhiều, cào thành thế , là đáng đời ?
Điều là, thực , đại phòng và nhị phòng của Quan gia những xót , mà trái còn đóng cửa , ha hả hồi lâu. Trần thị cây trâm vàng khi còn lộng lẫy như bướm hoa, giờ thì mất ? Để Vương thị ngày thường cưng chiều lão tứ đến tận trời, giờ thì cào ?