Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-03-22 04:57:29
Lượt xem: 405
Tất cả mọi người đều cảm thấy lời Phượng Khê nói có lý, tuy có Gấu Tuyết hộ tống, nhưng ở vùng Cực Băng này, tu vi Kim Đan hậu kỳ chẳng thấm vào đâu, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Phượng Khê nói tiếp: “Trong lúc người bệnh dưỡng thương, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi được. Vất vả lắm mới đi một chuyến tới vùng Cực Băng, không thể tay không mà về. Tối nay ta sẽ dẫn vài người đi bắt sói.”
Mọi người: “…”
Tần Thời Phong khẽ n.u.ố.t nước bọt, rồi cất giọng yếu ớt hỏi: “Phượng Khê sư muội, muội nói, nói gì thế?”
“Ta nói là ta sẽ dẫn mọi người đi bắt sói. Chính là bầy sói tấn công mọi người hai hôm trước đó.”
“Chỉ là một đám phế vật Kim Đan sơ kỳ mà cũng dám tấn công đệ tử thân truyền chúng ta, đúng là chán sống mà. Tối nay chúng ta phải tóm sống cả bầy! Nếu chúng nghe lời, chúng ta sẽ giữ lại làm thú cưỡi, còn nếu chúng không nghe lời, thì chúng ta thịt ăn!”
Tần Thời Phong: “…”
Những người còn lại: “…”
Nàng có chắc nàng đang nói tới Sói Tuyết, chứ không phải… chó không?
Phượng Khê dùng tay chỉ vào con Gấu Tuyết đang ngáy vang trời: “Mọi người không tin ta, hay không tin nó?”
Lúc này mọi người mới nhớ tới con Gấu Tuyết Kim Đan hậu kỳ. Họ đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo.
Sau khi bàn bạc xong, Phượng Khê nhấc chân đá một cú vào mũi Gấu Tuyết.
Nó giật mình, tỉnh giấc.
Nó vừa định nổi giận thì nhìn thấy gương mặt của Phượng Khê, cơn giận lập tức xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
Phượng Khê chia sẻ kế hoạch với nó, nó dùng thần thức trao đổi với nàng: “Các ngươi đừng phí công nữa. Bầy sói kia ranh ma lắm, ta còn chưa tới gần, chúng đã ngửi thấy mùi của ta rồi. Mà mỗi lần ngửi thấy là chúng lập tức chạy biến.”
Phượng Khê lườm nó: “Ta cất ngươi vào túi đựng linh thú, chúng nó ngửi kiểu gì?”
Lúc này Gấu Tuyết mới ý thức lại, đúng rồi, hiện tại nó là linh sủng của nàng, nàng có thể cất nó vào túi đựng linh thú.
Sau đó, lòng nó dấy lên một nỗi bi thương.
Bị cất vào túi linh thú, có khác gì bị nhét vào quan tài đâu?
Kiếp gấu của nó thảm quá đi mất!
Nửa đêm hôm đó, Phượng Khê dẫn đoàn người xuất phát.
Sau khi rời khỏi ổ gấu, họ cố ý dùng thuật thanh tẩy để xua sạch mùi hương trên người, rồi tiến về nơi cách ổ gấu mười mấy dặm.
Trong số họ, Phượng Khê là người có tu vi thấp nhất, nhưng tốc độ chạy của nàng lại nhanh nhất.
Nàng giống hệt một con nai con tràn ngập sức sống, lúc nào cũng nhảy tưng tửng.
Mấy người Tần Thời Phong thấy thế thì không nói nên lời.
Tại sao một Luyện Khí kỳ bị thương ở đan điền, mà còn chạy nhanh hơn Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ thế?
Vô lý quá thể!
Phượng Khê cũng cảm thấy từ sau khi ký khế ước với Gấu Tuyết, nàng đi lại ở vùng Cực Băng này dễ dàng hơn trước kia nhiều.
Chẳng lẽ, đây là lợi ích mà khế ước mang lại?
Vừa nghĩ tới đây, trong thức hải của nàng đã đồng thời vang lên ba giọng nói: “Không có chuyện đó đâu, chỉ do trùng hợp thôi!”
“Không phải đâu!”
“Tuyệt đối không phải!”
Quả cầu đen, Phượng Hoàng nhỏ và Gấu Tuyết, mỗi đứa xuất phát từ một mục đích khác nhau, nhưng cùng lên tiếng kiên quyết phủ nhận suy đoán của Phượng Khê.
Phượng Khê lười quan tâm tới chúng nó, chuyện bắt sói vẫn quan trọng hơn.
Đoàn người tìm được địa điểm thích hợp, rồi bắt đầu đào hang băng.
Phượng Khê đứng trước cửa hang, híp mắt quan sát: “Lát nữa bầy sói tới, chờ ta rải chút bột ớt khai vị cho chúng, rồi mọi người hẵng ra tay.”
Mọi người: “…” Ngươi thất đức vừa thôi!
Tuy bột ớt không thể gây tổn thương tới bầy sói, nhưng cũng đủ khiến chúng hoang mang, khiến đội ngũ của chúng trở nên hỗn loạn.
Phượng Khê nói tiếp: “Chờ đội ngũ của chúng hỗn loạn, mọi người lập tức xông lên. Đợi tới khi chúng cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng, ta sẽ thả Gấu Tuyết ra, tóm gọn cả bầy!”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Phượng Khê chắp hai tay ra sau lưng, trông rất khí thế.
Dẫu sao nay đã khác xưa, nay nàng đã trở thành chưởng môn của Vân Tiêu Tông rồi!
Nếu rèn luyện đám “nhóc” này thêm chút, biết đâu họ có thể trở thành đệ tử dòng chính của Vân Tiêu Tông nàng thì sao!
Sau khi cảm nhận được suy nghĩ của nàng, quả cầu đen lập tức phun ra hai chữ: Mơ đi!
Tạm không bàn tới chuyện nàng có thể tìm được tàn quân của Vân Tiêu Tông không. Dẫu nàng thật sự tìm được đi nữa, liệu người ta có nhận chưởng môn nửa đường là nàng không?
Biết đâu họ đã sớm đầu quân vào dưới trướng kẻ thù, quay lại cắn ngược nàng một cái ấy chứ?
Vả lại, mấy người Tần Thời Phong đã có tông môn của mình, đang yên đang lành, sao người ta phải gia nhập Vân Tiêu Tông của nàng?
Nàng thế là đang mơ mộng giữa ban ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-92.html.]
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng nó lại nói: “Không hổ là chủ nhân của ta! Nhìn xa trông rộng, lắm mưu nhiều kế, đánh đâu thắng đó! Sự bội phục của ta dành cho chủ nhân như sóng ngầm cuồn cuộn…”
Phượng Khê lười quan tâm tới nó. Con hàng này nịnh nọt chẳng chân thành gì cả, trình độ vẫn còn kém xa nàng.
---
Thấy đã quá nửa đêm mà bầy sói vẫn chưa tới, mọi người có hơi nhụt chí!
Có khi nào chúng không tới không?
Nhưng đằng nào họ cũng tới tận đây rồi, chẳng lẽ lại tay không mà về, chỉ đành chờ tiếp thôi chứ biết sao giờ?
Chờ mãi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy ở nơi xa có ánh sáng xanh lập lòe.
Bầy sói tới.
Mọi người dàn đội hình chuẩn bị chiến đấu, Phượng Khê đứng ở ngay đầu đội ngũ.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập sự hoảng sợ, toàn thân run run rẩy rẩy như thể nhìn thấy quỷ vậy.
Bất kể ai nhìn thấy thế, đều cho rằng nàng là bé đáng thương bị mọi người đẩy ra chịu c.h.ế.t.
Bầy sói cũng nghĩ vậy.
Ánh mắt chúng lộ rõ vẻ khinh thường.
Lang tộc của chúng rất chú trọng kính già yêu trẻ, sói non và sói già đều được bảo vệ. Xét về điểm này, chúng mạnh hơn Nhân tộc nhiều.
Mấy lần tấn công trước đó, chúng thất bại ê chề. Lần này, chúng nhất định phải g.i.ế.t sạch, rồi n.u.ố.t sống tất cả các tu sĩ ở đây.
Lang Vương làm gương cho thuộc hạ, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, xông thẳng về phía Phượng Khê.
Phượng Khê khẽ cong môi, mở túi đựng bột ớt ra, hắt về phía nó.
Gió cuốn theo bột ớt, táp thẳng mặt bầy sói.
Bầy sói bị cay tới chóng mặt.
Hắt xì! Hắt xì!
Khụ! Khụ! Khụ!
Bước đầu kế hoạch thành công một cách hoàn mỹ.
Đội hình của bầy sói lập tức trở nên hỗn loạn.
Phượng Khê vung tay, mấy người Tần Thời Phong đỏ mắt xông lên.
Họ có muốn không đỏ mắt cũng không được. Bởi tuy hướng gió thổi về phía bầy sói, nhưng phía họ ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ mỗi con hàng Phượng Khê là đã tính trước, dùng lụa trắng bọc kín đầu.
Thấy quân mình tan tác, Lang Vương tức điên lên.
Nó hận không thể n.u.ố.t sống Phượng Khê.
Vì thế, nó né tránh sự tấn công của mấy người Tần Thời Phong, lao thẳng về phía Phượng Khê.
Gấu Tuyết vốn tưởng hiện tại đã tới giờ khắc bản thân lên sân khấu, thế là, nó đứng trong túi đựng linh thú, bắt đầu… làm nóng cơ thể!
Hư! Hư! Ha! Ha!
Xem chiêu của nó đây!
Thấy nó như vậy, chim béo trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh thường.
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của gấu thối kìa!
Nếu không phải nể mặt mẫu thân, nó đã trực tiếp nhổ sạch lông của con gấu thối này rồi!
Nhưng, điều khiến cả ba chúng nó ngạc nhiên là Phượng Khê không thả Gấu Tuyết ra ngoài, trái lại… rút kiếm.
Nàng dùng kiếm gỗ chỉ thẳng vào Lang Vương, vẻ mặt tràn ngập sự bình tĩnh.
Lang Vương lập tức phanh gấp lại!
Vẻ mặt nó tràn ngập sự cảnh giác!
Có bẫy!
Nơi này chắc chắn có bẫy!
Chẳng lẽ nha đầu thối này giấu diếm thực lực?
Nói không chừng, tiểu nha đầu này là một lão yêu bà ấy chứ!
Phượng Khê đứng yên ở đó chẳng nhúc nhích, Lang Vương cũng đứng yên không động đậy.
Người không biết còn tưởng hai con hàng này bị đông lạnh thành băng rồi ấy chứ.
Khóe mắt liếc thấy cảnh tượng này, bước chân Quân Văn khẽ loạng choạng.
Trời ạ!
Tiểu sư muội càng ngày càng trâu bò!
Ngay cả Lang Vương cũng bị nàng dọa sợ.